Tuy người đàn ông đáng khinh kia đã cưỡng ép cô cùng ông ta quan hệ nhưng ông ta vẫn có lương tâm thám thính về kẻ đã hủy hoại cuộc đời cô.
Đến khi biết được kẻ đó Hàm Hi Họa chỉ thấy cuộc đời của cô là một tấn bi kịch.
Người em họ kia vậy mà là kẻ đứng sau cho người hủy hoại mọi thứ cô có.
Cô muốn trả thù không? Rất muốn. Nhưng giữa thế gian rộng lớn này cô không bằng cả một con tôm, con tép thì làm sao giết chết được cô ta.
Đáng lẽ ra cô phải tự nghĩ tới cô ta sớm hơn, cô ta từng cướp bạn trai cũ của cô vậy mà cô đã tin rằng đó chẳng phải lỗi của cô ta. Lỗi là ở người bạn trai kia đã thay lòng đổi dạ.
Lẽ ra cô nên thông minh hơn, mọi chuyện vốn đã rõ như ban ngày chỉ là cô quá ngu ngốc bị người ta xoay vòng vòng như một con rối.
Lúc ở trên tàu vừa dọn dẹp một căn phòng Vip đi ra, Hàm Hi Họa vô tình thoáng thấy bóng lưng vừa quen thuộc, vừa xa lạ. Cô không tự chủ được mà đi theo người đó.
Cho đến khi nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp, cao quý đang khoác lấy tay anh. Anh lại không tránh né. Chỉ có bờ môi mỏng nhếch lên, lạnh bạt và cao ngạo như xưa.
Nam Lãnh. Còn người phụ nữ kia lại là kẻ đã phá nát cuộc đời của cô. Hàm Mộc Tâm.
Hàm Hi Họa thất thần mất vài giây nhìn hai người thì bị ai đó va trúng, cô hoàn hồn vội xin lỗi.
"Dọn dẹp vệ sinh mà dám chạy lên đây. Gan lớn nhỉ?" Người đàn bà đó lớn giọng chế nhạo Hàm Hi Họa, khi nhìn rõ khuôn mặt toàn sẹo của cô, ả ta hét lên rồi hấc luôn ly rượu trên tay vào người cô. "Mẹ nó, còn tưởng gặp quỷ." Ả ta lui ra xa cách Hàm Hi Họa vài bước như thể trên người cô mang dịch bệnh hoặc một thứ gì đó rất ghê tởm.
Bộ đồng phục tạp vụ bị nhuộm đỏ một mảng, trên mặt cũng nhếch nhác đến không tưởng.
Khi nhiều sự chỉ trỏ cùng lúc vang lên, Hàm Hi Họa vội cúi thấp đầu xin lỗi rồi bỏ chạy. Trước đó cô vô ý lướt qua người đàn ông cô đã trao trái tim mình cho anh, không ngờ anh cũng đang lạnh lùng nhìn vào cô.
Sự sợ hãi, xấu hổ và tủi nhục khiến Hàm Hi Họa chỉ muốn trốn chạy khỏi nơi này thật nhanh.
Vì chuyện cô tự ý chạy lên sảnh tiệc sang trọng mà bị người quản lý trách mắng, trừ tiền lương không ít. Cả người đàn ông trung niên cũng bị mắng lay vì ông ta là người đã mang cô vào tàu làm việc.
Đêm đó đợi khi xong xuôi mọi việc Hàm Hi Họa đã bị ông ta lôi vào phòng rồi đánh đập một trận. Đánh đã rồi ông ta lại đè cô ra mà xâm phạm cô một cách thô bạo nhất.
Trong lúc ấy Hàm Hi Họa không còn thấy đau, cô chỉ thấy trái tim mình dường như đã ngừng đập, mặc kệ ông ta đâm xuyên thân thể mình, cô bỗng bật cười thành tiếng khiến ông ta sợ hết hồn dừng lại chuyện dâm đãng. Chửi tục cô một câu rồi rút cái thứ ghê tởm đó ra khỏi người cô, ông ta mặc lại quần áo hầm hự rời đi. Để lại thân thể trần truồng, nhơ nhuốc của Hàm Hi Họa trên chiếc giường nhỏ hẹp, cũ kỹ. Trên khuôn mặt cô gái chỉ còn những giọt nước mắt bi thương.
Sau đó Hàm Hi Họa quyết tâm giết chết Hàm Mộc Tâm, cô bất chấp bản thân sẽ bị pháp luật trừng trị. Cô mang tất thảy tiền bạc mình tiết kiệm được trong mấy năm này quyên góp cho một cô nhi viện.
Ăn mặc trông giống như một nhân viên dọn dẹp vệ sinh. Một con dao gọt trái cây được cô giấu trong ống tay dài.
Cô đã sớm tra lịch trình của Hàm Mộc Tâm biết hôm nay cô ta sẽ quay phim trong phim trường.
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng bàn tay Hàm Hi Họa vẫn không nhịn được run rẩy.
Lẻn vào trong phim trường thành công, Hàm Hi Họa ngó nghiêng khắp nơi để tìm bóng dáng Hàm Mộc Tâm.
Cuối cùng con mồi cũng xuất hiện trong tầm mắt, khóe miệng Hàm Hi Họa nhếch lên, cô không hề hay sự lạnh lẽo đáng sợ của cô lúc này tựa như vẻ mặt thâm trầm của ai đó.
Hàm Hi Họa quan sát xung quanh thấy không ai chú ý đến mình, cô từ từ đẩy con dao xuống lòng bàn tay, vạt tay áo dài che khuất đi bàn tay đang không ngừng run rẩy của cô.
Khoảnh khắc nhát dao đâm vào bụng Hàm Mộc Tâm, cô đã thật sự buông bỏ được thế giới này, cô nở nụ cười thỏa mãn nhất trong suốt nhiều năm nay. Nhưng người ngoài chỉ thấy kinh sợ bởi sự quỷ dị và điên rồ của cô.
Hàm Hi Họa không bỏ chạy, cô vẫn đứng đó cười như một kẻ điên, không một ai dám tiến lên bắt cô. Cả trường quay đều náo loạn cả lên cho đến khi cảnh sát cùng với xe cứu thương xuất hiện.
Cô bị còng tay đưa thẳng đến đồn cảnh sát.
Hàm Mộc Tâm đã sớm hôn mê bất tỉnh được xe cứu thương lập tức chở đến bệnh viện gần nhất cấp cứu.
Cảnh sát đã tra khảo cô rất nhiều bao gồm cả việc đồng bọn của cô hoặc kẻ đứng sau sai bảo là ai. Hàm Hi Họa chỉ bật cười rồi hỏi lại. "Cô ta chết chưa?"
Sau khi nhận được tin tức Hàm Mộc Tâm đã qua cơn nguy kịch. Cả người cô chấn động, giống như tất cả mọi thứ đều sụp đổ. Cô gào thét tức giận, tự hỏi tại sao ông trời lại bất công như vậy. Tại sao cô ả đó không chết.
Cuối cùng khi đã bình tĩnh lại Hàm Hi Họa khai mọi chuyện, cô tự động xin thẩm phán ban cho cô cái chết. Cô không muốn phải sống thêm một ngày nào nữa. Cô sống hèn mọn đến tận lúc này đã quá đủ rồi.
Đương nhiên tội giết người không thể nào được khoan hồng, mà người thân của Hàm Mộc Tâm đã đệ đơn nhất định phải tử hình Hàm Hi Họa.
Cuối cùng thẩm phán cũng toại nguyện Hàm Hi Họa. Ngày hành hình diễn ra trong mười ngày tới.
Đến cuối cùng cuộc đời bi kịch của cô cũng đã chấm dứt. Khoảnh khắc thuốc độc bộc phát trong đầu Hàm Hi Họa chỉ còn duy nhất khuôn mặt lạnh lẽo của Nam Lãnh.
Cô… chưa bao giờ hối hận vì đã yêu anh.
Sau đó linh hồn cô xuất hiện đi theo những ý niệm khi còn sống. Rồi linh hồn ấy tìm đến Nam Lãnh.
Cô hiểu anh là sự luyến tiếc mà đời này cô đã bỏ lỡ.
Cho đến khi thấy anh chính tay bóp chết Hàm Mộc Tâm. Anh nói. "Cô ấy vì cô mà chết. Làm sao cô có thể tiếp tục sống."
Hàm Hi Họa lại thấy anh vì cái chết của cô mà nổi cơn thịnh nộ, rồi cô biết được thì ra anh đã sớm giúp cô trả thù những kẻ đã hãm hại ba mẹ của cô.
Cho đến khi linh hồn cô biến mất cô vẫn không nghe thấy anh nói yêu cô hay thích cô nhưng ánh mắt khi anh nhìn vào tấm ảnh của cô, đó là ánh mắt anh chưa từng nhìn bất cứ một người phụ nữ nào. Chỉ dành riêng cho cô. Dịu dàng, ôn nhu và đầy yêu thương.
Dù là yêu hay không thì cô cũng đã mãn nguyện, ít ra anh không ghét cô. Vậy đã đủ rồi. Kiếp này cô chết đi cũng không hối hận