Cứ tưởng Nam Lãnh đã ngủ rồi không ngờ thư phòng còn sáng đèn, Hàm Hi Họa không tìm anh liền mà đi tắm trước.
Tắm ra đã thấy người đàn ông mặt mày thâm trầm dựa vào đầu giường nhìn chằm chằm cô.
Tự nhiên Hàm Hi Họa tỉnh luôn cả ngủ, cô chột dạ rề rề leo lên giường, bình thường cô vừa đặt mông lên là anh đã kéo cô vào người nhưng hiện tại anh chỉ lạnh nhạt nhìn cô sau đó tắt đèn rồi nằm xoay lưng về phía cô.
Hàm Hi Họa: "..." Anh… chắc chắn giận cô gần đây đi sớm về muộn không thèm ngó ngàng tới anh rồi. Chẳng hiểu sao cô lại thấy có chút buồn cười, còn thấy anh dễ thương đấy.
Nhẩm tính cũng một tuần rồi anh với cô không lăn giường. Không ngờ một tuần rồi đấy. Anh… vậy mà anh vì sợ cô mệt mới kìm chế bản thân. Cô vừa đau lòng vừa buồn cười.
Người đàn ông nhắm nghiền mắt một lúc cũng chẳng thấy tiếng động gì từ cô bé kia. Anh quả thật giận cô, mặc dù biết rõ công việc của cô bận nhưng anh không nhịn được mà bày ra sự ích kỷ này. Có trời mới biết chỉ cần về tới nhà ôm cô ngủ liền có phản ứng nhưng cô bé này vì cả ngày quay phim quá mệt nên lên giường liền chìm vào giấc ngủ say, đến cả khi anh hôn cô ngấu nghiến mà cô còn ngủ gật được thì sao anh có thể hành hạ cô nữa đây.
Cho tới hôm nay anh càng tức giận hơn vì cô chẳng để tâm tới anh, cô nghĩ anh là hòa thượng chắc.
Thở dài một hơi đang định xoay người ôm cô nhóc một chút thì một vật mềm mại áp vào tấm lưng.
Anh cứng đờ người còn nghĩ chắc cô ngủ mơ liền theo thói quen chui vào người anh, nhưng ngay sau đó giọng nói ngọt ngào vang lên. "Em xin lỗi."
Nam Lãnh bất lực cuối cùng vẫn không sao trách cô được, anh trở người đối diện với cô. Tay tiện thể bật đèn lên.
Thấy hai mắt cô hơi đỏ anh cho rằng cô buồn ngủ, mệt mỏi nên mới vậy. Sự tức giận lại trỗi dậy. "Mai anh sẽ cảnh cáo cái tên đạo diễn kia." Anh nghiến chặt răng thông báo với cô.
Hàm Hi Họa cười khẽ cô chòm người rồi nằm trên ngực anh. Má cô áp lên bờ ngực sắn chắc của anh. "Ừm." Cô nhỏ giọng ôm anh, rồi nâng đầu lên quan sát khuôn mặt đã dịu hơn của anh. Cuối cùng là cười khẽ. "Em chịu được." Hôn nhẹ lên khóe miệng anh một cái.
"Sau này em sẽ càng bận hơn nữa. Anh đã đồng ý với em rồi mà." Là đồng ý không xen vào công việc của cô.
Nam Lãnh cảm thấy có chút bực bội, giống như anh tự lấy đá đập chân mình vậy. Anh ngồi dậy cũng ôm cô theo, anh châm điếu thuốc rít hai hơi. "Nhưng anh xót em." Giọng anh khàn khàn trong đêm tối càng gợi cảm chết người.
Trái tim Hàm Hi Họa mềm nhũn, cô mím môi rồi ôm lấy cổ anh chủ động mút môi mỏng của người đàn ông. Cô biết anh yêu thương cô vô cùng, nhưng cô không hối hận chuyện đã vào showbiz, cô không phải người sớm nắng chiều mưa. Nếu cô đã xác định con đường nào thì cô chỉ có thể đi trên con đường đó, dù có gian nan và dài như thế nào.
Môi mềm của người con gái trằn trọc liếm mút khiến Nam Lãnh không nhịn được, anh vẫn kẹp điếu thuốc trên ngón tay, tay trái luồn vào trong váy ngủ của cô vần vò làn da mềm mịn, trắng nõn. Anh tách hai cánh môi sau đó cuồng dã mà câu lấy cái lưỡi thơm tho của cô.
Nhưng ngoại trừ vuốt ve thân thể cô ra anh không đi sâu hơn. Kết thúc nụ hôn, điếu thuốc trên tay cũng đã tàn hết suýt nữa làm phỏng ngón tay người đàn ông.
Đôi mắt Hàm Hi Họa ướt át nhìn anh. "Không làm hả anh?"
Cái bộ dạng sắp ngủ gật của cô kia càng dám hỏi anh câu đó. Nam Lãnh cười lạnh rồi chuyển tay về phía trước bóp ngực cô vài cái. Nghe tiếng ưm của cô anh thả ra, lần nữa tắt đèn ôm cô nằm xuống giường. "Ngoan, ngủ đi. Không làm em."
Khóe môi Hàm Hi Họa trong bóng đèn ngủ mờ ảo nhếch lên một chút sau đó cô thật sự chìm vào giấc ngủ sâu.
Người nào đó chỉ có thể lặng lẽ chui vào phòng tắm nước lạnh. Anh nghĩ nếu nhiều đêm thế này liên tục xảy ra dù anh khỏe như trâu cũng sớm bệnh thôi.
Về việc chọn công ty giải trí sau khi bàn bạc với Nam Lãnh anh không tán đồng việc cô gia nhập Thiên Tuế. Cũng chẳng vì bất cứ lý do nào cả chỉ là không thích thôi. Khi Hàm Hi Họa hỏi nguyên nhân anh chỉ lạnh lùng đáp. "Tên Đổng Sở Thần kia tốt nhất em nên cách xa ra."
Hàm Hi Họa cuối cùng cũng hiểu, cái ông chồng này của cô chính xác là ghen tuông nhưng cảm thấy bản thân đúng là không nên tiếp xúc với Đổng Sở Thần nhiều.
Sau khi nghĩ xong cô gọi điện cho Đổng Sở Thần tỏ lòng không thể gia nhập công ty của anh ta.
Đổng Sở Thần khi đó ở văn phòng đang xem hồ sơ diễn viên, nhận được thông báo này anh khá kinh ngạc, sau đó một cảm giác thất vọng trỗi dậy làm anh khó chịu. Anh đặt tài liệu qua một bên hỏi cô. "Tôi có thể hỏi nguyên nhân không?"
Hàm Hi Họa đương nhiên đã chuẩn bị đầy đủ lý do từ chối chỉ là thấy hơi có lỗi khi mang ảnh hậu Mạnh Uyển vào. "Vì thần tượng của tôi, thật xin lỗi."
Đổng Sở Thần bật cười, anh không nghĩ tới việc cô từ chối vào Thiên Tuế chỉ bởi cái nguyên nhân chết tiệt đó. "Có thể hỏi thần tượng của cô là ai không?"
Khi nói chuyện với người này, Hàm Hi Họa cảm thấy không quá áp lực, anh ta luôn giữ một thái độ chừng mực và rất lịch sự đặt câu hỏi một cách cẩn thận. Điều này khiến cô có chút ý tứ. Nếu anh ta không có cái danh mê gái đẹp còn cả nếu Nam Lãnh không phản đối thì gia nhập Thiên Tuế thực sự rất ổn. Nhưng mọi chuyện đã vậy rồi cô và Thiên Tuế chỉ là không có duyên thôi.
"Là ảnh hậu Mạnh Uyển." Cô đáp.