• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Gia Gia, cuối tuần này đi Sa Hoàng với chị một chuyến nhé?" Hàm Hi Họa đặt đũa xuống bàn cơm, cô nhìn cậu nhóc ở đối diện lên tiếng.

Hàm Gia Gia hơi ngẩn người một chút rồi vui vẻ gật đầu. "Nên đi sớm ạ, đợi anh rể về sẽ khó điều tra hơn." Còn phân tích cô nghe nữa cơ đấy.

Hàm Hi Họa uể oải miễn cưỡng cười nhẹ.

"Chị ăn xong rồi, chị lên phòng nghỉ ngơi đây."

Hàm Gia Gia gật đầu.



Thời tiết tháng chín nóng muốn nung chín da thịt, lại phải quay phim cổ trang, ai cũng cực khổ.

Hàm Hi Họa mặc bộ đồ cổ trang, mồ hôi liên tục toát ra buộc phải dặm phấn không ngừng.

Vừa diễn xong một cảnh với Dụ Thần, hai mắt cô bỗng hoa lên, trước mắt cả đất trời đảo lộn. Thân thể cô mất sức rồi ngã nhào xuống đất.

May mắn Dụ Thần đi ngay bên cạnh nên đỡ kịp cả thân thể thiếu nữ vào lòng. Anh lo lắng bế cô lên, vừa bước nhanh vừa hét. "Gọi xe. Liên hệ với bệnh viện gần nhất."


Mọi người trong đoàn phim ai cũng bị cảnh này dọa sợ, ai đó phản ứng nhanh lập tức gọi điện thoại.

Tới bệnh viện Dụ Thần ôm cô vào thẳng khu vực cấp cứu.

Trên đường đi vô số cô gái thậm chí là đàn ông đều nhìn chằm chằm anh. Lúc này Dụ Thần mới ý thức được chuyện gì. Anh đau đầu đảo mắt một lượt mím môi, cũng không biết nên nói cái gì.

Độ nổi tiếng của anh đương nhiên anh rõ, thở dài định đi vệ sinh thì Lý Kỳ với Hạ Tiếu Mạt hấp tấp chạy tới.

"Anh Thần." Lý Kỳ thở vài hơi gọi anh.

Dụ Thần gật đầu. "Cô ấy đang được cấp cứu."

"Sao anh không đeo khẩu trang?" Lý Kỳ hơi ngại ngùng khi nói chuyện trực tiếp với thần tượng nhưng mà chị cũng không quên chuyện chính. Chị e rằng sáng mai trang đầu của báo giải trí, hot search weibo là Dụ Thần và Hàm Hi Họa.

Dụ Thần nhếch miệng: "Lúc đó vội quá không kịp nghĩ tới." Anh nghĩ nghĩ: "Tôi sẽ cho người phong tỏa…" Nhớ tới đầy ánh mắt dán trên người anh khi nãy, sợ là có nhiều người đã chụp ảnh, quay phim lại rồi.

"Tôi sẽ giải thích với truyền thông. Chuyện cũng không có gì. Cô cứ chăm sóc cho Hi Họa được rồi."

Lý Kỳ vâng dạ.

"Vậy tôi về trước, Ngôn Hi đang đợi bên ngoài." Anh nhìn hai người nói rồi rời đi luôn. Đương nhiên là đi cửa sau của bệnh viện, cổng chính phóng viên đã bao vây.

Nhìn theo bóng lưng người đàn ông Lý Kỳ cắn nhẹ môi như nói với Hạ Tiếu Mạt cũng là với chính mình. "Hiếm thấy anh Thần giống người thường như hôm nay."

"Dạ?" Hạ Tiếu Mạt mù mờ, nhưng Lý Kỳ chỉ cười không giải thích.

Lúc Hàm Hi Họa tỉnh lại là ba tiếng sau.

"Em hay đấy. Say nắng đến bất tỉnh nhân sự." Nhìn cô nhóc vừa mở mắt đã mỉa mai một câu.

Hàm Hi Họa hơi đau đầu, cô ngồi dậy tựa vào đầu giường. "Chị bớt nói kháy em đi." Chẳng nhớ mình vào đây bằng cách nào mà cô cũng không quan tâm. Chỉ là có hơi mất mặt một chút.

"Anh Thần đưa em vào đấy." Lý Kỳ nhắc nhở, chị vẫn còn tình người đi gọt táo cho cô.

Hàm Hi Họa nhàn nhạt liếc chị rồi à một tiếng. Cô không ngạc nhiên, lúc ấy vừa diễn xong cảnh của cả hai, anh ở ngay bên cạnh cô mà.

Lý Kỳ đỡ trán lườm liếc cô nhóc vô tâm: "Mai em sẽ lên hot search với anh ấy thôi." Khóe miệng chị nhếch lên xấu xa: "Như vậy cũng không tệ. Đánh bóng tên tuổi em lên một tầm cao mới." Chỉ là chuyện cô và Hàm Mộc Tâm mới mấy ngày trước làm ồn ào cả weibo một phen, chưa kịp nguôi lại lên hot search ít nhiều cũng để lại ấn tượng xấu trong mắt nhiều người.

Mày Hàm Hi Họa giật giật, hai mắt trợn tròn nhìn chằm chằm Lý Kỳ: "Em không muốn lợi dụng người ta."

"Cái gì mà lợi dụng. Muốn cản cũng không cản được. Lúc anh ấy bế em đi rất nhiều người chụp ảnh. Chị nghĩ độ nét của ảnh không thể nào thua mấy tấm ảnh chụp chính diện đâu." Ngang nhiên như vậy mà.

Hàm Hi Họa thở dài một hơi nhận lấy miếng táo Lý Kỳ đưa bỏ vào miệng: "Em đói quá, mua em tô cháo thịt đi." Cô chẳng muốn nghĩ tới hot search gì đó nữa, mặc kệ đi. Giờ ăn mới là chuyện chính.

"Tiếu Mạt đi mua rồi." Lý Kỳ đáp. Chị cũng buồn miệng nên ăn một miếng táo, ngay sau đó mặt mày cau có. "Sao chua vậy?" Nhìn Hàm Hi Họa hỏi: "Em không thấy chua hả?"

"Ăn được." Cô đáp cho có, lại mệt mỏi nằm xuống. "Khi nào Tiếu Mạt về chị gọi em."

"Ừ."

Hàm Hi Họa chỉ bị say nắng nên truyền xong bình nước là ra về được rồi.

Không biết Hạ Tiếu Mạt chạy đi đâu, Lý Kỳ thì có việc nên đã sớm rời đi, chị cũng không rảnh rỗi mà ngồi đây trò chuyện đợi cô truyền nước xong.

Ngồi trong phòng hơi chán Hàm Hi Họa định đi kiếm Hạ Tiếu Mạt, đi loanh quanh cũng không thấy người đâu, gọi điện thoại thì máy bận.

Lúc chuẩn bị quay trở về phòng bất giác cô thấy bóng hình Hạ Tiếu Mạt đang nói chuyện với ai đó trong điện thoại.

Lại gần tới mà cô ấy cũng không phát hiện ra.

"Vâng… cô ấy chỉ bị say nắng… không vấn đề gì ạ… tôi đã biết… xin chào." Hạ Tiếu Mạt ngắt điện thoại xong, mới thở phào một hơi khi xoay người tính đi về phòng bệnh thì cô nàng bị dọa sợ hét lên: "Á…"

Hàm Hi Họa nhíu mày nhìn Hạ Tiếu Mạt như một cô ngốc: "Chị giật mình cái gì? Lý Kỳ gọi chị hả?" Dù có hơi sai sai nhưng ngoài Lý Kỳ thì còn ai hỏi thăm cô thông qua trợ lý nữa. Có điều hai người này khi nói chuyện điện thoại đều nghiêm túc và xa cách vậy sao? Bình thường cô không quá chú ý vì Lý Kỳ cũng thỉnh thoảng mới ở cạnh bọn cô.

Hạ Tiếu Mạt hơi chột dạ, rồi thuận theo lời của Hàm Hi Họa gật gật đầu cười: "Đúng vậy, chị ấy vẫn không yên tâm nên dặn dò chị."

Hàm Hi Họa không nghi ngờ, cô đáp một tiếng rồi bảp: "Vậy đi thôi, em không sao rồi." Rồi chợt nhớ nhà của Hạ Tiếu Mạt ngược hướng với biệt thự Nam gia mà một mặt cô cũng không muốn trợ lý biết nơi ở của mình. Sợ bọn họ nghi ngờ về thân thế của cô. Nghĩ xem một người với xuất thân bình thường làm sao có thể sống trong khu biệt thự sa hoa nổi, chắc chắn nếu bọn họ biết cô ở đó sẽ suy nghĩ và ngờ vực về độ chân thực trong lời khai báo ban đầu trước khi ký hợp đồng. Càng nghĩ càng nhức đầu.

"Em tự đi taxi về được rồi, nhà chị ngược hướng nhà em, không tiện đâu."

Vốn Hạ Tiếu Mạt còn muốn phản kháng nhưng Hàm Hi Họa đã bày rõ rằng cô đã quyết định, không thể đổi ý nên Hạ Tiếu Mạt đành gật đầu làm theo.

Người đàn ông đáng ghét kia vẫn không liên lạc với cô. Hàm Hi Họa càng lúc càng bất an và lo lắng. Lần nào gọi điện cũng là chú Trương bắt máy, hỏi thư ký Lưu thì anh ta cũng trả lời một cách mù mờ, nói thẳng là anh ta cũng chẳng rõ.

Cô bất mãn và buồn rất nhiều. Lăn lộn trên giường một hồi không nhịn được kết nối máy với Nam Lãnh.

Qua rất lâu, cô tưởng chừng như người bên kia không hề có ý nghe máy thì bên tai truyền đến giọng nói trầm trầm, lạnh lùng của đàn ông: "Alo."

Hàm Hi Họa kinh ngạc vội đưa điện thoại ra trước mắt nhìn, cô lo là do mình ảo giác nhưng không, chính xác là anh đã chịu nghe cô nói chuyện.

"Sao không nói gì?" Sự lạnh lẽo và xa cách trong giọng nói hiện rõ.

Hàm Hi Họa cay mắt, cô cắn chặt môi mình vài giây sau mới đáp: "Gần đây anh bận lắm sao?"

Người đàn ông ừ một tiếng. Sau đó… không có sau đó.

Cô hít sâu một hơi cố giữ cho mình không phát cáu: "Khi nào anh về nước?" Anh đã đi lâu lắm rồi, công tác lâu đến vậy sao? Không thể tranh thủ về thăm cô sao? Anh… không nhớ cô sao? Nhưng tất cả những nghi vấn đó Hàm Hi Họa đều nuốt ngược vào trong, cô sợ anh thấy cô phiền.

Nam Lãnh day day trán, mất một lúc như để suy ngẫm một câu trả lời chính xác nhất anh thấp giọng: "Qua tuần." Anh không biết nên đối mặt với cô thế nào, nên yêu thương cô ra sao khi mà… những gì kiếp trước cô đã làm với anh. Đúng vậy, sau vụ tai nạn bất ngờ vài hôm trước anh đã biết tất cả những chuyện của kiếp trước. Chuyện cô kiên quyết muốn ly hôn, chuyện cô chưa từng yêu anh, chuyện cô bỏ anh là vì người cũ, chuyện anh đã ngu ngốc vì cô mà giết người và cả chuyện anh đã vì cô mà đẩy bản thân vào ngục tù cho đến khi anh bị kẻ thù đầu độc thuốc trong cơm. Anh đã chết trong ngu xuẩn như vậy. Vì một người phụ nữ không yêu mình. Cái chết đó đã đưa anh trở về thời điểm của hiện tại. Cuối cùng anh cũng đã rõ những thay đổi bất ngờ của cô bao lâu nay.

Hóa ra chỉ vì cô sợ cuộc đời tăm tối lặp lại lần nữa nếu cô ly hôn anh. Hóa ra đồng ý ở bên anh, đồng ý lấy lòng anh chỉ vì cái viễn cảnh trong tương lai mà kiếp trước cô đã chịu phải.

Hóa ra cô đang lợi dụng anh, lợi dụng sự ngờ nghệch, lợi dùng tình yêu anh dành cho cô. Hóa ra… cô vẫn không yêu anh như anh đã yêu cô.

Anh yêu cô. Đó là sự thật nhưng chuyện kiếp trước anh không sao rũ bỏ khỏi tâm trí, con người khi ấy của cô anh cũng không sao quên được. Anh không xác định cô của hiện tại đang toan tính gì hay đang lợi dụng anh để làm gì.

Anh cần thời gian để sắp xếp mọi chuyện và ngẫm lại chuyện giữa cô và anh. Anh không muốn mình phải hèn mọn vì cô mà bất chấp như kiếp trước nữa.

Cô không xứng.

Và bước đầu đó là xa cách cô, anh nghĩ cả hai nên tạm thời xa nhau. Mà phần lớn là anh chưa muốn đối mặt với cô. Nói anh hận cô cũng không hẳn, chỉ là tình yêu anh dành cho cô nó đang xuất hiện một bức tường vô hình cản trở. Cản trở anh lần nữa chìm đắm vào cô một cách ngu muội.

Màn hình điện thoại lại trở về như nó đã từng, Hàm Hi Họa bặm môi từ từ nằm xuống giường. Trong thinh lặng của màn đêm, hai hàng nước mắt chảy dài trên má người con gái.

Như Lý Kỳ dự đoán ngày hôm sau tin đầu của trang báo còn cả hot search chói lọi là tên của Dụ Thần và Hàm Hi Họa. Vốn chuyện này cũng không xấu phòng làm việc đôi bên đăng bài thanh minh là ổn thỏa mọi chuyện. Lý Kỳ đợi bên Dụ Thần hành động trước mới nối bước theo sau.

Chị đâu có ngu đi phủ nhận ảnh đế với nghệ sĩ tép riu nhà mình có quan hệ mờ ám gì đó trước chứ, có khi vội phủ nhận lại đem đến phản ứng không tốt từ cộng đồng mạng đối với Hàm Hi Họa. Họ lại cho rằng là Hàm Hi Họa phúc lớn mới được cùng ảnh đế lên hot search không chừng, thế mà còn ra sức phủi bỏ ảnh đế. Vậy nên vẫn là đợi bên Dụ Thần trước.


Phải thừa nhận một điều sau chuyện này Hàm Hi Họa đã nổi tiếng hơn nhiều, đương nhiên phần lớn là nhờ danh tiếng của Dụ Thần. Nhìn lượt theo dõi weibo của cô là thấy rõ. Hơn hai triệu fan rồi.


Người đàn ông nhấp một ngụm cà phê, hai mày cau chặt nhìn chằm chằm màn hình máy tính. Trên đó là hình ảnh chói mắt của nam thanh nữ tú, nam mang vẻ mặt lo lắng bế người con gái nhỏ trong lòng.


Bàn tay đặt trên chuột máy tính hơi siết, Nam Lãnh thoát khỏi bài báo, anh dựa vào ghế xoay, ánh mắt thâm trầm nhìn trần nhà. Anh vẫn không khống chế được trái tim hỗn loạn và sự ghen tuông mãnh liệt khi chứng kiến cô cùng người đàn ông khác thân mật.


Thư ký Lưu đã báo anh biết tình hình sức khỏe của cô, lúc tối nghe giọng nói đã ổn của cô, tự sâu thẳm trong lòng anh thở phào và nhẹ nhõm. Ngoài mặt thì tỏ vẻ xa cách và thờ ơ. Chưa bao giờ anh rơi vào sự mâu thuẫn dày đặc như thế này. Chính anh cũng muốn phát điên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK