• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ Nghi Lạp bỗng bị đưa đi, cô ta cho rằng Nam Lãnh đã tìm một chỗ ẩn náu mới. Không ngờ càng đi xa càng thấy nghi ngờ.

Cô ta bất an lên tiếng: "Các anh đưa tôi đi đâu?" Trên xe có ba vệ sĩ mà Nam Lãnh đã chuẩn bị "hộ tống" Hạ Nghi Lạp.

Một trong số đó mặt lạnh tanh đáp: "Ông chủ dặn bọn tôi đưa cô Hạ đến một nơi."

Trả lời cũng như không. Hạ Nghi Lạp biết không thể cạy miệng người của anh. Cô ta im miệng quan sát bên ngoài nhưng cô ta không thông thuộc đường ở đây.

Nghĩ nghĩ cô ta lại thương lượng. "Tôi muốn nói chuyện với anh ấy." Khi nãy trước khi lên xe vì sự bảo mật nên vệ sĩ dặn cô ta đưa điện thoại cho bọn họ.

Giờ càng nghĩ càng thấy đầy mờ ám. Chắc chắn có vấn đề.

Một vệ sĩ nối máy với chú Trương, hỏi ý kiến xem sao.

Bên kia chú Trương nghe máy xong nhìn Nam Lãnh báo cáo.


Nam Lãnh không né tránh, anh bảo: "Nối máy."

Hạ Nghi Lạp vui mừng cô ta lập tức chộp lấy điện thoại từ vệ sĩ, giọng điệu ngọt ngào. "Anh Lãnh, có phải anh tìm được chỗ mới cho em rồi không?"

Người đàn ông đáp: "Không. Tôi đưa cô về nơi bắt đầu."

"Anh nói gì?" Cô ta choáng váng đầu óc, âm giọng nâng cao đến chói tai.

"Cô không nghe nhầm. Cô yên tâm, Hàn Dĩ Ngôn sẽ không hại cô."

"Anh tin anh ta?" Cô ta cắn răng bày rõ sự căm phẫn ngay lúc này: " Anh ta là kẻ máu lạnh, làm sao anh ta có thể tốt bụng mà tha cho em. Anh… anh quên anh có thể sống là nhờ em sao? Anh làm vậy có phải quá đáng không? Hay vì cô ta? Là cô ta đã thổi gió bên tai anh đúng không? Cô ta đúng là hồ ly… em…" Hạ Nghi Lạp mất khống chế nên không chú ý đến lời mình nói ra sao nữa.

Nam Lãnh cắt đứt lời cô ta. "Cô thôi đi. Tôi cảnh cáo cô động đến vợ tôi. Tôi nói rồi tôi nợ cô một ân tình tôi không quên. Bao lâu nay tôi cũng đã giúp cô che giấu thân phận. Hiện tại Hàn Dĩ Ngôn đã hứa sẽ không giết cô. Cô hãy nghe lời hắn, dù tôi không chịu nộp cô thì hắn cũng sớm tìm ra cô thôi. Tới lúc đó e rằng tôi cũng không cứu cô được."

"Em không muốn… Lãnh, anh biết em yêu anh mà. Sẽ không có ai yêu anh như em. Em…"

"Nhưng tôi không yêu cô, được rồi. Cô yên tâm về lại bên Hàn Dĩ Ngôn, đây là con đường sống sót duy nhất của cô." Anh nghĩ tới gì đó chân thành dặn dò: "Tôi khuyên cô đừng bao giờ nghĩ cách chạy trốn… một khi cô chạy trốn cô sẽ không còn đường quay đầu nữa." Dứt lời anh cũng tắt máy.

"Chú dặn vệ sĩ canh chừng cô ta chặt chẽ một chút." Anh không muốn cô ta nghĩ quẩn rồi đi sai đường dẫn đến kết cục thảm hại.

Chú Trương gật đầu rời khỏi phòng chủ tịch.

Hàm Hi Họa nhận được điện thoại của Hàm Gia Gia, cô thấy kỳ lạ, không phải giờ này tên nhóc kia đang học à.

Vừa bắt máy còn chưa kịp lên tiếng Hàm Gia Gia đã loa loa bên tai: "Chị chị, Hạ Nghi Lạp đã rời khỏi Sa Hoàng mấy ngày nay, còn chưa về lại, có vẻ như cô ta sẽ không trở lại Sa Hoàng nữa.

Cô kinh ngạc hỏi: "Sao em biết?"

Cậu nhóc nào đó vì vội vàng muốn báo tin mà quên bẵng vấn đề này, cậu ậm ừ rồi khai thật. "Sa Nhật nói với em."

"Em với anh ta từ khi nào thân như vậy?" Cô sợ Sa Nhật tiếp cận Hàm Gia Gia ngây thơ có ý đồ, đương nhiên ý đồ gì đó thì cô đã rõ. Cô không muốn Hàm Gia Gia bị anh ta "bẻ cong".

"Em… thật ra anh ta rất tốt, lần trước còn cứu em nữa."

Hết tin này tới tin khác, Hàm Hi Họa muốn choáng váng. "Cứu gì? Sao em không báo chị biết hả? Có còn coi chị là chị không?" Cái tên nhóc này, về nước học đại học đã lạ nước, lạ cái, có mỗi cô và Nam Lãnh là quan tâm cậu. Cậu còn dám giấu diếm chuyện mình gặp nạn.

"Em bị mấy tên côn đồ chặn đường, nhưng không sao. Sa Nhật xuất hiện đúng lúc cứu em."

Hàm Hi Họa nhíu mày: "Trùng hợp vậy à?"

Hàm Gia Gia gật đầu chắc nịch. "Dạ. Ban đầu em cũng nghi ngờ lòng tốt của anh ta nhưng sau khi suy nghĩ lại thì đúng là trùng hợp. Anh ta… cũng không bỏ mặc em."

"Được rồi." Hàm Hi Họa thôi truy cứu, dù Hàm Gia Gia đã nói vậy nhưng cô nghĩ mình vẫn nên gặp Sa Nhật thương lượng một chút.

Dặn dò Hàm Gia Gia vài câu, cô mới trở lại vấn đề ban đầu. Hạ Nghi Lạp đã mất tích.

Không được. Chuyện này nên hỏi Nam Lãnh thì tốt hơn. Cô không muốn lén lút làm gì sau lưng anh nữa.

"Hàn Dĩ Ngôn đòi người. Bao lâu nay anh giúp cô ta trốn, hiện tại không thể tiếp tục nữa." Đêm Nam Lãnh ôm vợ yêu bên cạnh, nghe cô hỏi bóng gió chuyện về Hạ Nghi Lạp, anh cũng khai thật.

Hàm Hi Họa khó tin. "Cô ta còn liên quan đến Hàn Dĩ Ngôn?"

Nam Lãnh hôn má cô một cái ừ. "Cô ta trước đây là người của Hàn Dĩ Ngôn, sau đó… lại phản bội anh ta."

Cô nắm bắt được điểm trọng yếu. "Là vì anh sao?"

Nam Lãnh lại ừ một tiếng, anh thử nhìn cô nhưng cô không có biểu cảm ghen tuông gì đó.

"Có thể kể em nghe không?" Hàm Hi Họa nâng người một chút, cô chống tay trên ngực anh. "Nếu khó quá… vậy anh không cần kể đâu."

Người đàn ông cười bất lực, cô nói vậy làm sao anh không kể đây.

Hạ Nghi Lạp xuất thân là gái điếm trong một quán bar tại nước N, sau đó vì bản thân có chút võ công lại lanh lợi trong một lần tình cờ Hàn Dĩ Ngôn phát hiện đã cho thuộc hạ đi gặp cô ta để chiêu mộ mặc cho thân phận cô ta thấp kém. Đây là một miếng bánh béo bở, một cơ hội để cô ta thay đổi sự hèn mọn của bản thân, cô ta làm sao bỏ qua được. Cô ta quyết định gia nhập vào tổ chức do Hàn Dĩ Ngôn lãnh đạo với tinh thần trung thành tuyệt đối.

Cô ta làm việc rất được, luôn gặt hái nhiều kết quả cao khiến Hàn Dĩ Ngôn ngày càng tín nhiệm. Cho đến khi Hàn Dĩ Ngôn giao cho cô ta nhiệm vụ tiếp cận Nam Lãnh quyến rũ anh, để trở thành tình nhân bên gối của anh.

Ban đầu cô ta vẫn làm tốt nhiệm vụ được giao, nhưng ngoài việc được lên giường cùng Nam Lãnh thì cô ta không moi thêm được tin tức nào. Nam Lãnh quá cảnh giác và nguy hiểm. Trong những ngày tháng Nam Lãnh công tác ở nước N, cô ta luôn bên anh, giúp anh giải tỏa nhu cầu sinh lý. Dần dần cô ta nảy sinh tình cảm với người đàn ông này.

Vào cái ngày Hàn Dĩ Ngôn nhận được tình báo địa điểm và thời gian thích hợp để ra tay với Nam Lãnh, cô ta biết mình đã bị tổ chức phát hiện có vấn đề.

Cô ta rõ hơn ai hết Hàn Dĩ Ngôn là một kẻ máu lạnh, kẻ không tồn tại tình người. Cô ta mà trở về tổ chức chỉ có một kết cục là chết mặc cho bao nhiêu thành tích trước đây cô ta đạt được cũng không cứu nổi.

Và trong khoảnh khắc nhìn thấy Nam Lãnh bị bao vây, khi người của Hàn Dĩ Ngôn suýt chém anh một nhát, cô ta đã bất chấp lao tới đỡ cho Nam Lãnh. Đó là lý do vì sao cô ta phải dùng hình xăm để che đi vết sẹo dài từ dưới ngực đến bụng. Nó vô cùng xấu xí, nó khiến đàn ông chê bai.

Kể từ đó cô ta đã trở thành tội đồ của tổ chức. Hàn Dĩ Ngôn cho người truy lùng bắt cô ta mấy năm cho bằng được.

Cô ta vì đã đỡ một nhát dao chí mạng trở thành ân nhân của Nam Lãnh. Anh cho người mang cô ta trốn khỏi Hàn Dĩ Ngôn, giúp cô ta trị thương và tránh thoát khỏi sự truy lùng kinh khủng của tổ chức.

Đến khi cô ta nhận được tin Nam Lãnh lấy vợ. Cô ta như phát điên. Cô ta đã vì anh mà đánh mất tất cả, anh lại bỏ rơi cô ta để cứu một người phụ nữ khác. Cô ta không cam tâm. Cô ta dùng cả tính mạng để cứu vớt anh, với cô ta thân xác Nam Lãnh thuộc về cô ta.

Cô ta lại quên mất Nam Lãnh cũng là kẻ máu lạnh và nguy hiểm không thua kém gì Hàn Dĩ Ngôn.


Sẽ chẳng có gì có thể ngáng đường được anh, bao gồm cả việc cô ta có ân từng cứu anh một mạng. Chưa chắc khi ấy nếu cô ta không nhào vào ngăn cản nhát dao đó, Nam Lãnh liệu có chết không hay vẫn sẽ sống.


Ít ra bao năm nay Nam Lãnh đã thực hiện đúng nghĩa vụ của một người có ân tất báo rồi.


Tiếc là cô ta đã đánh giá cao mình, nghĩ rằng mình có thể ngủ với anh thì tức có được một vị trí trong tim anh. Cô ta không hay rằng đối với Nam Lãnh cô ta cũng chỉ như những người phụ nữ anh từng ngủ qua bởi một lý do: nhu cầu sinh lý.


Cái gọi là tình yêu đối với Nam Lãnh chỉ dành cho duy nhất một người con gái là Hàm Hi Họa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK