Mục lục
Ta Muốn Học Võ Công
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau đó hắn ta tiến đến gần đám người , không để họ kêu la gì cả .Cả đám nhìn Băng Thần một cái rồi đứng lên đi ra khỏi cửa quán .Tên kia cùng hai thân vệ sau đó còn có sáu người khác xông vào tất cả chín cái đều cực kỳ bình tĩnh đi ra ngoài .



Cha của Tống Ảnh Liên đã thông qua một lối khác đi lên trên nóc của tòa lâu .Hắn muốn quan sát xem tiểu tử kia rốt cuộc đã làm gì những người này .Tống Ảnh Liên khuôn mặt ngạc nhiên hỏi :



"Công tử biết thi triển ảo thuật , rốt cuộc công tử khiến bọn họ làm gì thế ?"



Băng Thần đặt tay lên chiếc môi mỏng của mình thần bí nói :



"Ta chỉ giúp họ trở thành chính mình , sau ngày hôm nay ta đảm bảo những người này sẽ lưu danh thiên cổ .Còn bây giờ ta có chút mệt mỏi phiền cô nương giúp ta chuẩn bị một căn phòng ."



Tống Ảnh Liên nghe hắn hỏi phòng nghỉ chỉ lên lầu rồi nói :



"Công tử ngươi lên lầu còn phòng nào cũng trống cả ."



Nhưng nói xong nàng liền hối hận bởi phía trên chỉ có năm căn phòng trong đó ba chưa dọn một phòng của nàng , một phòng khác của cha .Vốn tưởng sẽ chẳng bao giờ có khách thuê nhưng bây giờ lại lòi ra một cái Băng Thần .



Lúc nàng phản ứng lại thì đã quá trễ Băng Thần đã theo cầu thang đi lên lầu hai ,nàng cuống quýt chạy theo .Nhưng Băng Thần tác phong nhanh nhẹn đã đi tới căn phòng đầu tiên của dãy xong đóng cửa lại .Nàng ta muốn nói gì đó nhưng không lẽ gọi hắn ta ra bảo rằng khách sạn không có phòng mời ngươi rời đi .



Như thế nàng đành cắn răng mặc kệ Băng Thần mong sao lần đầu tiên có khách trọ không bị người ta chê trách quá nhiều .Băng Thần bởi ăn rất no thế lên nằm xuống một cái hắn ta đã ngủ ngay được .Trên giường cũng có một mùi thơm vô cùng dễ chịu khiến cho hắn ta càng ngon giấc , đến tận mặt trời lên cao thì hắn ta mới tỉnh dậy .



Quay lại với mấy người bị Băng Thần thi triển ảo giác chín người rất bài bản , đi thẳng hàng với nhau giống như quân đội diễn tập vậy .Đến nơi đông người thì chín người này bắt đầu thoát y cũng rất bài bản luôn động tác đều làm người ta kinh ngạc .



Khi thoát hết tất cả những thứ có thể thoát thì chín người quay qua ôm hôn nhau tới tấp .Riêng người công tử kia thì được chăm sóc đặc biệt hai tên cận vệ trước sau vuốt ve hắn .Sau đó chuyện gì tới cũng phải tới bọn họ "thông "nhau khiến cho đám đàn ông xung quanh rợn cả người .



Người trung niên cảm giác mình nhìn đến đây đã quá đủ lui về trong quán trọ thì thấy Băng Thần đang ngủ say trong phòng con gái .Thế nhưng không có Tống Ảnh Liên hắn cũng không đánh động Băng Thần khi tìm đến con gái thì chỉ thấy nàng ta ủ rũ ngồi tại cầu thang .



Tống Ảnh Liên thấy cha mình thì cũng chẳng thèm để ý cho lắm , tới khi ngươi đàn ông này lại gần nàng ta mới ngẩng đầu lên .



Hắn ta nhẹ giọng hỏi nàng :



"Nữ nhi sao người thanh niên kia lại ở trong phòng của ngươi ?"



Tống Ảnh Liên lắc đầu chán nản nói :



"Ta bảo huynh ấy lên lầu chọn lấy một phòng nhưng quên mất ba phòng trống đều chưa dọn .May huynh ấy chọn ngay phòng đầu tiên , ta ở dưới phòng bếp một bữa cũng được không sao cả ."



Người đàn ông này nhẹ giọng nói :



"Không cần phòng bếp luôn do ta chiếm giữ ngươi sang phòng ta nghỉ ngơi đi .Dù sao từ lúc dọn dẹp ta cũng chưa một lần vào đó ở để trống thì nó sẽ trở lên bụi bặm , về sau sẽ lại phí thêm một lần dọn dẹp ."



Tống Ảnh Liên lúc này mới thở dài nói :



"Cha chúng ta không nhẽ cứ mãi như thế này hay sao ?"



Người đàn ông ngồi xuống cúi mặt nói :



"Thế ngươi muốn ta phải làm sao ?"



Tống Ảnh Liên nắm tay hắn nhẹ nhàng nói :



"Chúng ta tìm một nơi nào đó ẩn thân đừng ở trong vùng trung tâm đại lục đầy nguy hiểm này nữa ."



Người đàn ông lắc đầu đứng lên kiên quyết nói :



"Ta làm sao có thể quên được thù của gia tộc , hơn hai ngàn người đã chết .Nếu ta không tận tay giết từng người bọn chúng , Tống Văn Gia ta làm sao có thể sống yên ổn được ."



Tống Ảnh Liên cúi đầu trầm thấp nói :



"Ta cũng muốn trả thù ,cũng muốn tận tay giết chết hết những kẻ kia nhưng cha chúng ta phải đối mặt với sự thật .Chúng ta hiện giờ còn lâu mới đủ khả năng để giết bất kỳ ai trong đám người kia .Ngài nói xem chúng ta phải làm gì mới giết được bọn hắn , ngài thử trả lời cho ta nghe ."



Tống Anh Văn cũng chán nản vô cùng không lẽ thật sự phải từ bỏ sao , hắn thật sự không cam tâm .Nhưng còn vướng con gái hắn ta quá bó tay, bó chân không làm gì được .Có lẽ phải đợi cho con gái của mình lập gia đình khi ấy bản thân mới rảnh tay quay lại vùng trung tâm .



Chỉ ở nơi đó hắn ta mới có thế làm lên chuyện được ,nơi này hắn ta thậm chí không liên hệ được bằng hữu một mình có thể làm được gì .Hắn ta quay lại đi đến trước mặt Tống Ảnh Liên rồi nói :



"Cha chỉ không yên tâm ngươi thôi ."



Tống Ảnh Liên gương mặt kiên quyết nói :



"Cha ta đã quyết định lần này thượng đẳng Thủy Vũ thắng cảnh mở ra ta sẽ đi vào tích lũy tài phú ,sau đó tự mình đi chu du đại lục tìm kiếm cơ duyên cho chính mình .Như thế ta mới có thể giúp cha trong đại kế báo thù được ."



Sau đó nàng nhí nhảnh đứng lên khoác tay cha mình hài hước nói :



"Biết đâu ta còn tìm cho ngài một chàng rể thì sao nếu cứ như vầy thì một trăm năm nữa ta vẫn sẽ độc thân cho xem .Nơi này toàn những tên rác rưởi tu vi yếu kém phẩm hạnh rác rưởi , không tài không đức những vẫn muốn cóc ghẻ ăn thịt thiên nga ."



Tông Văn Gia cười khổ nói :



"Thể chất của ngươi quá tốt khiến cho ngươi có được tu vi hơn người chứ bình thường dù mấy thế lực trung tâm công tử cũng chỉ hơn ngươi một chút thôi .Muốn kiếm người vừa ý ngươi thì quá khó , ta đây sống mấy trăm năm rồi còn chưa thấy ai mười mấy tuổi đã Vũ Hoàng lục trọng như ngươi cả ."



Bỗng nhiên ánh mắt hắn nhìn về phía trên lầu xong hơi cứng ngắc nói :



"Không phải , có một người .Người khách trọ của chúng ta từ căn cốt xem ra mới chỉ mười tấm tuổi thua ngươi hai tuổi nhưng đã Vũ Hoàng bát trọng .Trừ hắn ra thì mấy tên nhóc trong trung tâm cũng không thể nào đạt đến được .Ta rất thắc mắc cuối cùng thế lực như thế nào mới bồi dưỡng lên thiên tài như tiểu tử này ."



Tống Ảnh Liên vẻ mặt sửng sốt ngạc nhiên hỏi:



"Cha ngươi nói người ở trên lầu huynh ấy Vũ Hoàng bát cấp đã thế còn nhỏ tuổi hơn ta đến tận ba năm ."



Tống Văn Gia nhéo mũi nàng cười nói :



"Không có tu vi như thế ngươi nghĩ gia tộc nào dám cho thiên tài của mình lang thang bên ngoài một mình .Ta dám chắc tiểu tử này thủ đoạn bảo mệnh sẽ tầng tầng lớp lớp , cách hắn ta điều khiển người khác cũng vô cùng nguy hiểm .Tinh thần hơi yếu một chút sẽ bị hắn điều khiển không có cách nào thoát ra được ."



Tổng Ảnh Liên hất tay của cha mình ra hỏi :



"Rốt cục huyết mạch của hắn ta là gì tại sao lại mạnh mẽ như thế ?"



Tống Văn Gia hơi suy nghĩ rồi lại hồi tưởng một chút sau đó trả lời :



"Lúc hắn ta thi triển thì ta chắc chắn huyết mạch của hắn có liên quan đến một giống hồ ly nào đó .Nhưng yêu tộc ta cũng có chút hiểu rõ không có nhánh hồ tộc nào đủ khả nang sinh ra một thiên tài như thế .Dù cho bọn họ có muốn thì huyết mạch trình độ cũng không thể mạnh mẽ như vậy được .



Hắn ta lúc vừa tời quán ăn thì có để ý đến ngươi nhưng chỉ một chút thôi chứng tỏ người này định lực rất mạnh hoặc nữ nhân của hắn hơn cả ngươi .Thậm chí nhìn vẻ mặt của hắn ta đoán hắn có thể đã biết về thể chất của ngươi thậm chí nhìn thấu tu vi của ngươi."



Tống Ảnh Liên suy nghĩ rồi gật đầu nói :



"Đúng thưa cha người này chắc chắc đã nhìn thấu tu vi của ta .Khi đám người kia tới hắn nói ta tu vi cao như thế lại để đám người kia làm càn .Trong mắt hắn lại không có chút vẻ hâm một hay ghen tỵ nào cũng làm ta rất ngạc nhiên .Hóa ra người ta tu vi cao hơn ta rất nhiều , suy nghĩ của ta thật ấu trĩ quá đi ."



Tông Văn Gia hơi cười rồi nói :



"Thôi được rồi lần này Thủy Vũ thắng cảnh ta sẽ để con vào nhưng con phải thuyết phục được tiểu tử kia đi cùng ngươi thi mới được .Cha con chúng ta đã muốn làm việc thì phải tích lũy tài phú trước nếu đi theo bảo hộ người thì ta sẽ không lấy được những thứ có giá trị .



Tiểu tử kia thực lực cũng có vẻ không đơn giản như ta thấy có hắn ta đi theo ngươi thì ta mới có thể yên tâm được .Còn nếu người ta không chịu thì ngươi chị khó ở lại quán trọ trông nom thì hơn ."



Tống Ảnh Liên bĩu môi nói với cha mình :



"Ngươi cứ yên tâm ta thấy hắn cũng có chút hứng thú rủ hắn ta đi chắc sẽ dễ dàng thôi ."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK