Bọn họ chạy tới đại sảnh thì đã thấy một người trung niên phụ nhân ôm một cô gái trẻ khóc sướt mướt , còn một người nam trung niên thì ánh mắt quái dị nhìn xung quanh .Sau đó tất cả mọi người ngồi vào một cái bàn thật dài , Sở Hoảng lại liếc ngang liếc dọc sau đó hỏi :
"Ta cảm thấy như ba người các ngươi đều trẻ ra thật nhiều thì phải ?"
Chỉ chú ý tới con gái của mình hết thương tổn Thiên Phương phu nhân của Sở Hoàng cũng bắt đầu chú ý tới vần đề này sau đó không đợi ba người kia giải thích Băng Thần đã lấy ra hai phần quà lớn đặt trước mặt Sở Hoàng và phu nhân . Sở Hoàng chưa nhìn thấy Băng Thần bao giờ thế lên mới hỏi :
"Tiểu tử này là ai thế ?"
Sở Khánh Vi cười nói :
"Thưa cha đây là ý trung nhân của Thiên Vũ và cũng là người đã chữa trị cho tỷ tỷ ."
Sở Hoàng biết đây là người chữa cho con gái mình thì lập tức hiền từ cười nói :
"Tiểu tử ngươi tốt lắm khôi ngô tuấn tú , tu vi cũng rất ổn lại có tài năng như thế thì rất là xứng đôi với Hoa Thiên Vũ . Ta cũng không thiếu đồ còn chưa cho ngươi quà ra mắt sao có thể để hậu bối như ngươi ra lễ được cơ chứ ."
Băng Thần cười nói :
"Ngài quá lời thân phận cùng với sự tích về ngài nhạc phụ của ta đã kể cho ta nghe thế nhưng đây chỉ là chút đồ quê gọi là tấm lòng ."
Sở Hoàng cười sảng khoái :
"Thế thì ta nhận ."
Sau cùng phu nhân thu lại hai bọc quà vào giới chỉ sau đó quay lại chủ đề chính :
"Sao các ngươi lại trẻ ra như thế ?"
Trong lúc hắn ta nói Sở Hà lấy ra hai bình thủy tinh nhét vào tay cha mẹ mình rồi ra hiệu cho họ cất đi đây chính là Băng Thần đưa trước để khỏi mang tiếng thiên vị .
Hoa Thái vẻ tự hào nói :
"Cái này phải hỏi Băng Thần tiểu tử kia ."
Sở Hoàng hướng ánh mắt về phía Băng Thần thì hắn ta trả lời :
"Đấy là do thứ thuốc gia truyền của gia tộc , thứ này cũng không có tác dụng gì lớn lắm nhưng có thể giúp người khác cơ thể trẻ lại mười một năm mà thôi ."
Cha mẹ của Sở Hà không khỏi cảm thấy trong lồng ngực mình nặng trĩu quả nhiên con rể có lòng không chút nào thiên vị tốt lắm .
Sở Hoàng và phu nhân đều kinh ngạc mà người luôn nhẹ nhàng như phu nhân đều há to mồm , hắn vội hỏi :
"Ngươi còn không ta có thế lấy đồ vật ra đổi ."
Sở Hoàng sốt sắng nhưng Băng Thần chỉ vẻ mặt hơi ủy khuất nói :
"Hai phần quà vừa nãy bên trong ngoài những đồ vật khác mỗi phần đều có một lọ hiếu kính lão nhân gia ."
Hai người lập tức từ giới chỉ moi ra hai phần quà xé ra tại chỗ và rất nhanh tìm thấy lọ thủy tinh đựng thứ mà họ coi là thần dược . Đặc biệt là Thiên Phương phu nhân hô hấp trở nên vô cùng gấp gáp , nàng đến tận bốn mươi mốt mới đột phá Vũ Hoàng lên nhan sắc có chút xuống dốc
Đã từng dùng rất nhiều biện pháp nhưng không được lại thêm bôn ba tìm được liệu lên nào có thời gian .
Sở Hoàng nhìn ngắm lọ nuốc thuốc hỏi :
"Thứ này không có tác dụng phụ gì chứ ?"
Băng Thần lắc đầu nói :
"Không có chút tác dụng phụ nào cả , chỉ là một đời người chỉ có thể duy nhất mật lần dùng mà thôi , dùng lần hai chả khác nào uống nước lã ."
Sở Hoàng khóe miệng ngoác ra hỏi :
"Thế dùng bao lâu thì có tác dụng ?"
Băng Thần cười nói :
"Nửa canh giờ là chúng hoàn tất quá trình trẻ hóa cho ngài ."
Sở Hoàng và Thiên Phương phu nhân lập tức dốc ngược hết hai bình thuốc bọn họ đã thấy thành quả của con gái mình thì tại sao lại phải ngần ngại . Vả lại dù cho có là độc dược thì cũng chưa chắc làm được gì hai người , có nguyên khí hùng hậu như thế hộ thể .
Không chỉ hai người họ mà cha mẹ Sở Hà cũng quay đầu đi một hướng khác chậm rãi dốc hết hai bình thuốc .
Mỗi người trong đầu đều tưởng tương lai thời gian còn trẻ của mình hình dáng mà âm thầm kích động , nhất là hai người nữ nhân .Ngay sau đó Hoa Thái ra ngoài dặn dò người hầu mang đồ ăn lên trong lúc đó mọi người nói chuyện vui vẻ cho đến khi gần một tiếng sau thời gian của bữa tối đến người hầu chuẩn bị mang đồ ăn lên .
Mấy người kia thì cũng đã trẻ ra trông thấy không thua kém gì nhau người một nhà ba thế hệ nhìn như chị em vậy . Sau đó bên ngoài một tên hạ nhân vào bẩm báo :
"Thưa gia chủ bệ hạ và thái tử đến xin được cầu kiến ."
Sở Hoàng nhíu mày nhưng vẫn nói với Hoa Thái :
"Cho người thông báo để họ vào ."
Ba người nhà Sở Hà vẻ mặt quái dị muốn đeo lên mặt nạ nhưng lại bị Hoa Thái lắc đầu ra hiệu không cần thiết nữa .Hoa Thái đã tính đến khả năng Băng Thần thất bại thì Hoa gia vẫn như thế thì cần cho hoàng đế một bộ mặt thế nhưng bây giờ thì không cần thiết nữa .
Bạch Kình và Bạch Kỳ hai cha con tiến tới sau lưng rất nhiều người không đợi ai lên tiếng tính cách nóng nảy Sở Như Sương lập tức lên tiếng châm chọc :
"Hoàng đế bệ hạ tiểu dân có cần với ngài hành lễ không ."
Bạch Kình cảm giác rất lúng túng nhưng vẫn ứng biến được .
" Nhị sư tỷ quá lời rồi , dù ta có làm hoàng đế thì ta vẫn là sư đệ của ngươi ."
Sở Như Sương cười lạnh hất mặt không thèm nói sau đó rất nhiều đồ đạc quý giá được đặt tại đại sảnh . Thấy thái độ bất mãn của Sở Như Sương thì hắn ra cũng đoán ra nàng biết mọi chuyện rồi , hắn thở dài chậm rãi giải thích :
"Tiểu đệ chỉ là vô ý mà thôi , đây cũng không phải do ta sai khiến mà là do con trai ta vì quá lo lắng cho quốc gia nên mới thế chứ không phải đặc biệt nhằm vào Hoa gia , mong mọi người bỏ qua ."
Bạch Kỳ cũng rất biết điều đi đến trước người Hoa Thái cúi đầu nói :
"Tiểu tử tuổi nhỏ không quản giáo tốt thủ hạ mong Hoa bá phụ đừng quá trách ."
Hoa Thái cười mà không cười nói :
"Thái tử quá lời , ta chỉ là một cái thường dân sao dám nhận ."
Bạch Kình đứng ở sau lưng tay đã siết chặt đến mức có cảm tưởng như móng tay đã đâm vào gia thịt hắn nào ngờ Hoa gia người lại thật sự tuyệt tình như thế , chỉ mong thái tử làm nên chuyện .
Bạch Kỳ hơi tức giận nhưng trong tình huống này không cho phép hắn ta nổi điên thế nên mới uyển chuyển hướng về phía Hoa Thiên Vũ .
Nhưng khi thấy Hoa Thiên Vũ cùng Băng Thần ngồi kế nhau thì trong lòng rung động mạnh nhưng vẫn kiềm chế bởi hắn ta có lòng tin vào mình .Còn Sở Hà cái này nữ nhân bởi nàng vừa nãy xung phong ra thúc dục hạ nhân mang lên thức ăn lên không có ở đó .
Bạch Kỳ mỉm cười nói :
"Hoa bá phụ vì nước vì dân làm biết bao nhiêu chuyện nhưng vì tiểu tử vô ý làm ngài phiền lòng . Đâu cũng chỉ vì chúng ta chưa hiểu nhau mà ta cùng Thiên Vũ cô nương đã từng học chung một học viện cảm tình rất tốt .
Ta cảm thấy nàng ấy rất tốt từ lâu đã mang lòng mến mộ hôm nay coi như có đủ các vị trưởng bối cho phép tiểu tử được lấy nàng làm vợ . Tiểu tử thề cả đời chỉ lấy một mình nàng ấy chăm sóc yêu thương nàng suốt đời này ."
Băng Thần nheo mày thầm nghĩ :
"Tên này cũng thông minh đấy chứ , có điều hắn ta đi sai một nước hư mất cả bàn cờ rồi
Hoa Thiên Vũ rất thẳng thắn không chút nể mặt :
"Ta không thích ngươi ta từ chối ."
Bạch Kỳ không thể tin vào lỗ tai của mình , trước đó hắn nghĩ không cầu hôn nàng ngay chỉ vì giữ hình tượng không tham sắc dụ trước dân chúng mà thôi .Mình thì làm gì có khuyết điểm gì để nàng từ chối nhưng bây giờ đành uyển chuyển tìm cơ hội , có lẽ nàng chỉ thay cha bất bình thôi .
Bạch Kỳ cười nói :
"Nếu nàng chưa sẵn sàng thì cũng không sao , chỉ cần cho ta một cơ hội ta hứa sẽ không để nàng thất vọng ."
Hoa Thiên Vũ lắc đầu ôm lấy cánh tay của Băng Thần cao giọng :
"Đây là Băng Thần ý trung nhân của ta và đã được cha và ông ngoại của ta đồng ý , bọn ta sẽ sớm ngày tổ chức hôn lễ mong lúc đó có sự tham gia của thái tử ."
Băng Kỳ lúc này đã không còn duy trì được bình tĩnh nữa sắc mặt kịch biến , hắn không còn giữ được vẻ bình tĩnh nữa . Thế nhưng hắn chưa kịp bình ổn lại thì Sở Hà từ bên ngoài tiến vào ánh mắt nhìn về thái tử có chút sợ hãi nhưng Băng Thần đã đứng lên kéo nàng về chỗ ngồi .
Băng Thần ánh mắt nheo lại kéo Sở Hà xuống cạnh mình rồi cười nhạt nói :
"Đây là thái tử , ta nghe nói các ngươi từng là bạn học chào hỏi một chút , dù sao đến ngày ta cưới người cùng Thiên Vũ cũng có thể thêm rất nhiều quà mừng ."
Sở Hà cảm nhận được hơi ấm từ tay của Băng Thần lên như được tiếp thêm sức mạnh nàng ta mạnh dạn đứng lên nói :
"Tiểu nữ Sở Hà gặp mặt thái tử ."
Sau đó nàng thu lại tâm tình ngồi xuống mà tâm tình đang vui vẻ Sở Hoàng bị hoàng đế và thái tử phá đám không chút nể mặt nói :
"Đây là nhà chúng ta gia yến , các ngươi nếu không còn gì nữa thì lui đi chúng ta cần dùng bữa khi khác có thời gian sẽ tiếp ngươi sau ."
Bạch Kình cánh tay run run nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh nói :
"Đệ tử cáo lui khi khác lại đến thăm ."
Sau khi hoàng đế cùng thái tử bỏ đi thì Sở Hoàng chửi :
"Tên ăn cháo đá bát làm mất hết cả tâm tình ."
Mà đi chưa xa hoàng đế Bạch Kình tất nhiên nghe thấy tiếng của sư phụ hắn ta cũng không ngờ tình hình lại tồi tệ đến mức như thế . Bước chân của hẳn nhanh hơn ánh mắt trầm như nước biểu hiện bất cứ lúc nào cũng có thể bạo phát.
Tới khi xe ngựa của hai người đã cách xa Hoa gia thì Bạch Kình mới mở miệng ra hỏi :
"Chúng ta tới để hối lỗi rốt cuộc ngươi muốn làm cái yêu thiêu thân gì ?"
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK