Một lúc sau cánh cửa phòng của Sở Liễu mở ra , trên tay Vũ Tình cái chén rơi xuống nhưng không hề chạm đất , nó lơ lửng mãi trên không trung . Một bàn tay đặt lên vai của nàng , Vũ Tình quay lại thì thấy vẻ mặt hiền từ của Lâm Thư thì lặng cả người , Lâm Thư thấy thế liền khẽ giọng :
"Đừng làm phiền hai người bọn họ , theo ta đi ra ngoài nói chuyện ."
Vũ Tình nhìn vào trong phòng thấy hai người kia đang ôm nhau nói chuyện say sưa nhìn ra của sổ ngắm cảnh thì ánh mắt phức tạp , nàng nhẹ nhàng đóng cửa lại sau đó mới chậm rãi đi theo Lâm Thư . Nàng cứ ngơ ngác như xác sống vậy , Lâm Thư lúc này mới khẽ vẫy tay một cái , pháp lực biến mất và mọi thứ trở lại bình thường .
Lúc này chính bản thân Vũ Tình mới giật mình nhận ra Lâm Thư cố tình để mình nhìn thấy cảnh kia , tu vi của hai người kia cao như thế thì nàng có thể mở cửa đi vào khi hai người bọn họ đang tỉnh táo mà không bị phát hiện được sao . Nàng thở dài nhẹ bước qua mấy dãy hành lang dài dằng dặc , Lâm Thư dắt nàng sang thư phòng riêng rồi hỏi :
"Cảm giác thế nào ?"
Vũ Tình ngẩng đầu hỏi :
"Dạ sao ạ ?"
Lâm Thư chống cằm khẽ hỏi :
"Ta hỏi là khi nãy nhìn thấy hai người bọn họ như thế thì cảm giác của người ra sao , tiểu Tình ngươi đứng nói cho lão bà này ngươi không có cảm giác gì đặc biệt . Không có cái người tu luyện nào mà làm rớt cái bát cháo như thế đâu , cứ nói ra đi rồi bà lão này sẽ giúp ngươi ."
Vũ Tình cắn môi một hồi sau đó cuối cùng cũng lên tiếng hỏi :
"Ngài có nghĩ hôn nhân chính trị sẽ không mang lại hạnh phúc hay không ?"
Lâm Thư không trả lời câu hỏi của nàng mà hỏi một câu hỏi khác :
"Ngươi thích cháu ta ?"
Vũ Tình mặt xoát đỏ hơi do dự nhưng sau cùng vẫn gật đầu , Lâm Thư khẽ nói :
"Nếu ngươi thích hắn thì hôn nhân chính trị hay tự đến với nhau khác biệt gì ."
Nàng phân vân một chút rồi nói :
"Nhưng hắn ta hiện tại còn chưa thích ta ."
Lâm Thư cười nói :
"Ngươi nghĩ lúc mới lấy ta lão già kia thực sự thích ta sao , theo ta thì ngươi thích hắn trước đã , nếu hắn là một người đàn ông tốt thì đừng bỏ lỡ cơ hội . Bây giờ nhìn hắn với sư phụ ngươi xem , Băng Thần tốt đủ để cảm động nàng thì hôn nhân chính trị có sao đâu .
Còn ngươi tự xem bản thân mình đi , nhìn thấy họ như thế lòng không khó chịu hay sao , ta có kinh nghiệm thế nên biết hết . Có điều mọi chuyện đã rồi nên ngươi suy nghĩ thoáng hơn một chút đi , đừng để chuyện này mà lòng sinh ngăn cách với bọn họ ."
Vũ Tình vẫn còn một thắc mắc :
"Tại sao sư phụ ta lại có thể siêu lòng nhanh thế , phải biết khi nàng ở Thánh Nguyên đại lục có biết bao nhiêu người theo đuổi nàng ."
Lâm Thư vẻ mặt tự hào nói :
"Bọn họ có đẹp được như cháu ta không ?"
Vũ Tình lắc đầu
Lâm Thư lại hỏi :
"Bọn họ có thiên phú như cháu ta không ? "
Vũ Tình thầm nghĩ Thông Linh thể thiên phú thì ai hơn được , nàng lại lắc đầu .
Lâm Thư thở ra một hơi rồi hỏi :
"Họ có giúp nàng giải quyết được những vấn đề nàng đang gặp hay không ?"
Vũ Tình há miệng muốn nói có thể nhưng nàng lại phát hiện ra dù là Ma Chủ cũng không thể làm hết được như Băng Thần . Với thế lực Băng Thiên hai nhà nắm giữ thì Quỷ điện gần như không lo lắng vấn đề an nguy , huống chi thế lực đối đầu với Quỷ Điện là Thánh Điện chắc chắn sẽ lâm vào khủng hoảng .
Vũ Tình vẫn chỉ có thể lắc đầu , nàng dần dần đã hiểu ra cái gì đó rồi , Lâm Thư lên giọng giải thích luôn :
"Ta với khi xưa với Sở Liễu bây giờ giống nhau , cưới Thiên Thanh thì gia tộc của ta sẽ không thể bị lay động cho đến khi chúng ta lìa đời . Sở Liễu chọn Băng Thần thì chỉ cần hắn không chết yểu thì tương lai sẽ có một vị cao thủ trấn giữ tất cả , đời người phụ nữ có thể tìm một người che chở giải quyết mọi gánh nặng cho mình thì còn cầu gì nữa ."
Vũ Tình bỗng cảm thấy thân thể mình ra rời , nàng tựa người vào ghế ánh mắt mông lung , trong đầu nàng chẳng thể suy nghĩ được gì nhiều . Nàng nhìn Lâm Thư rồi hỏi :
"Bây giờ ngài nghĩ xem ta phải làm sao mới đúng ."
Lâm Thư cười nói :
"Ngươi còn quá trẻ mắc sai lầm cũng không sao , cách giải quyết cũng không khó , thứ nhất là tìm người tốt hơn cháu ta để gả . Thứ hai là ngươi theo đuổi hắn ta đi , vẫn chưa trễ đâu , chẳng phải vũ giả có vài ngàn năm sinh mệnh hay sao ."
Vũ Tình cảm giác sinh khí dần qua lại , ánh mắt nàng lấp lánh :
"Ngài nói đúng , sinh mệnh dài như thế chẳng lẽ một nam nhân thôi mà ta còn không cưa đổ nổi ."
"Bốp , bốp"
Tiểu Hắc và tiểu Bạch vỗ tay khí thế miệng khen không dứt :
"Quá hay , quá hay , phải nói cho chủ nhân biết mới được ."
Vũ Tình biến sắc khi thấy hai tiểu tử này hóa thành quang mang biến mất , Lâm Thư cười một tiếng khẽ phất tay thì cả hai bị kéo trở lại . Nàng cười nói :
"Các ngươi đừng trêu nàng , phải ngoan biết chưa ."
Bà ngoại của chủ nhân ra lệnh thì hai người bọn họ nào dám không nghe , tiểu Hắc phụng phịu lăn qua lăn lại sau đó khều tiểu Bạch :
"Chúng ta đi xem tivi thôi ."
Cả hai biến mất sau đó thì Vũ Tình mới thở hắt ra một hơi , bây giờ mà lộ ra thì nàng không biết trốn nơi đâu cho hết ngại .Lâm Thư nhìn thấy hình bóng lúc trẻ của mình trong Vũ Tình thì không khỏi cười , Vũ Tình thấy thế mặt đỏ như gấc vội vã đứng lên :
"Cám ơn ngài , ta đã thông suốt rồi ."
Lâm Thư gật đầu vui vẻ :
"Đúng thế hạnh phúc của mình thì phải tự mình đi tranh thủ ."
Lâm Thiến Thiến lúc này từ bên ngoài đi vào ngạc nhiên hỏi :
"Hai người đang nói chuyện gì thế ?"
Vũ Tình cười nói :
"Chúng ta đang bàn chuyện làm sao để Thánh Điện hồi phục nhanh sau khi đợt thanh tẩy kết thúc ."
Lâm Thiến Thiến nhìn nàng với ánh mắt như muốn nói :
"Ngươi cảm giác ta có tin hay không ."
Vũ Tình mặc kệ sự nghi vấn của nàng đứng lên kéo tay nàng đi ra ngoài chơi , dù sao tạm thời không có gì làm
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK