Tam thánh sứ mặc y phục đen quỳ xuống đất, buông thanh kiếm trong tay ra, cơ thể vô lực run rẩy.
Trái tim hắn ta giống như rơi xuống vực thẳm, vô cùng hoảng hốt: “Rốt cuộc ta bị làm sao thế này?”
Tam thánh sứ cúi đầu xuống, lúc này mới phát hiện ra... có một cây kim dài lóe lên ánh sáng màu bạc đang ghim vào phần dưới rốn hắn ta ba tấc, xuyên vào đan điền của hắn ta, phá hủy nơi tập trung chân khí nội gia của hắn ta.
Đã bị đâm vào từ khi nào?
Hắn ta không biết!
“A...”
Tam thánh sứ mặc y phục đen hét lên một tiếng đau đớn, giống như một con chó hoang bị thương nặng!
Từ sâu trong lòng, hắn ta cảm nhận được một mối nguy hiểm khủng khiếp hơn đang đến gần.
Tam thánh sứ lập tức ngẩng đầu lên, nhìn thấy Vương gia phế vật cầm kiếm của hắn ta lên, chém đứt cánh tay trái của hắn ta!
“A...”
Cơn đau đớn dữ dội giống như có một cây dùi sắt đâm vào hồn vía hắn ta.
“Đừng!”
Giữa tiếng hét thảm thiết của Tam thánh sứ, tay phải của hắn ta đã rơi xuống!
“Tại sao tốc độ của ngươi có thể nhanh hơn kiếm của ta chứ?”
Hai mắt Tam thánh sứ đỏ ngầu, tuyệt vọng hét lên: “Nhị Long Sơn chủ, ngươi còn không định ra tay sao?”
“Nếu ta chết ở đây, đại tỷ nhà ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
“Ngươi cũng phải chết!”
Trong thời gian ba câu nói này, hai chân của Tam thánh sứ cũng biến mất, giống như đám ác phỉ trong sảnh Tụ Nghĩa, biến thành “gậy hình người”.
Dáng vẻ rên rỉ của hắn ta cũng không khác gì đám ác phỉ khác, đều khiến người ta cảm thấy hả giận!
Một lúc sau.
Tam thánh sứ đau đến mức hôn mê bất tỉnh.
Chính vào lúc này.
Tàng Nhất lạnh lùng nói: “Bắn!”
“Xoẹt xoẹt xoẹt…”
Tiếng tên nỏ rít lên chói tai, những mũi tên xuyên qua bức tường gỗ phía sau tấm rèm, tạo ra vô số lỗ nhỏ.
“Ưm hừ...”
Tiếng ai đó bị trúng tên vang lên.
Vào lúc này.
“Ầm...”
Bức tường phía sau bục cao sụp xuống, tro bụi long trời lở đất, những mảnh ván gãy bay khắp nơi.
Đột nhiên.
Một căn nhà gỗ không hề nhỏ hơn sảnh Tụ Nghĩa xuất hiện trước mặt mọi người.
Bên trong căn nhà còn có một cái bục cao khác.
Trên chiếc giường lớn có một đại hán to lớn mạnh mẽ, lông mày như chim ưng, mắt như sói, đầu đội mũ sắt, người khoác áo giáp, tay cầm thương, vẻ mặt u ám nói: “Vương gia, nghe đồn ngươi là kẻ ngu ngốc. Một kẻ ngu ngốc chỉ thích đọc sách.”
“Nhưng Thái tử vẫn luôn nói rằng ngươi chỉ đang giả vờ mà thôi.”
“Ban đầu ta không tin.”
“Nhưng hôm nay, tận mắt nhìn thấy phong thái của ngươi, ta mới biết Thái tử điện hạ đã đúng!”
“Ngươi che giấu quá sâu!”
Lúc này.
“Bùm bùm bùm...”
Một đám quân lính mặc áo giáp được trang bị đầy đủ vũ khí đứng trước mặt đại hán, bày ra quân trận: “Giết!”
Sát khí ngập trời!
“Ha ha ha...”