Lúc này.
Tổng quản phủ Lý quốc công vội vàng đi vào bên cạnh, chắp tay nói: “Quốc công, phu nhân, tiểu thư, vừa nãy trong cung truyền khẩu dụ lệnh quốc công vào cung, nghe Hoàng đế bệ hạ thương lượng việc tổng đốc Thanh Châu Diệp Phàm bị bọn thổ phỉ chặn giết.”
Lý quốc công gật đầu: “Phu nhân, Phù Dung, ta vào cung trước, đoán chừng Hoàng đế bệ hạ sẽ hỏi về sách lược trấn áp thổ phỉ.”
“Đúng lúc ta có thể giúp đỡ nam nhân tốt bụng đã tuyên chiến với đám ác phỉ trong thiên hạ và cứu mạng con!”
“Giảm bớt áp lực trấn áp thổ phỉ cho hắn, giúp hắn tiến vào Hoang Châu!”
Lý Phù Dung mỉm cười ngọt ngào: “Vẫn là phụ thân tốt với con nhất!”
Lý quốc công cười nở nụ cười yêu chiều rồi sải bước rời đi!
Từ hôm nay trở đi, trong âm thầm thì Lý quốc công chính là người của Hoang Châu Vương rồi!
Trước đó Cửu Hoàng tử thành Hoang Châu Vương cũng chưa từng kéo bè kéo phái, không có căn cơ trong triều.
Không quan trọng!
Bây giờ sẽ do lão Lý này đến giúp Hoang Châu Vương thu phục các quan chức cốt cán trong triều, xây dựng thế lực trong triều đình cho Hoang Châu Vương.
Lý quốc công vừa nghĩ vừa cưỡi ngựa đi về hoàng cung.
Có lẽ.
Ngay cả Hạ Thiên cũng không ngờ tới… trong triều đình mà hiện tại hắn không có sức lực để triển khai kế hoạch lôi kéo lại có một quốc công đang âm thầm giúp hắn phát triển thế lực.
Tương lai, nếu Hạ Thiên trở lại triều đình Đại Hạ… chắc chắn sẽ rất thú vị!
Hắn chắc chắn sẽ rất kinh hãi!
Hoặc có lẽ đây chính là chính nghĩa thì được ủng hộ!
Một bên khác.
Diệp Kim Liên ngồi trong xe ngựa, tiến tới hoàng cung.
Tiếp theo nàng ta phải đích thân báo cáo với Hạ đế rằng cha nàng ta, tổng đốc Thanh Châu Diệp Phàm đã bị bọn thổ phỉ ở núi Mãnh Hổ chặn giết.
Đồng thời nhận bổng lộc và phần thưởng của hoàng đế!
Tổng đốc một châu về kinh để báo cáo nhiệm vụ nhưng lại bị bọn thổ phỉ chặn lại và giết chết, một vụ án lớn như thế đã gây chấn động dư luận và triều chính.
Tục ngữ có câu: Dân không đấu với quan!
Bọn thổ phỉ dù có kiêu ngạo đến đâu, nếu không phải là muốn tìm kích thích, không muốn sống nữa… thì bình thường đều không dám đụng tới quan viên triều đình.
Bởi vì làm như thế thì tương đương với việc tạo phản.
Nếu triều đình mất mặt chắc chắn sẽ phái đại quân đi giết bọn họ, đến khi đuổi giết hết toàn bộ bọn thổ phỉ thì thôi.
Bây giờ.
Một số thổ phỉ thiển cận thực sự đã chặn giết tổng đốc của một châu.
Bất cứ ai có chút đầu óc đều có thể biết được trong này có chuyện đáng ngờ!
Cho nên.
Hôm qua Diệp Kim Liên mới về kinh, hôm nay nàng ta đã bị triệu tới gặp thánh nhân.
Hạ đế và triều đình muốn biết rốt cuộc cả nhà Diệp Phàm ở núi Mãnh Hổ đã xảy ra chuyện gì?
“Lộc cộc lộc cộc…”
Vó ngựa giẫm lên con đường lát đá xanh, phát ra âm thanh vang vọng.
Tuy nhiên vẫn không che giấu được sự kinh ngạc của người qua đường: “Dưới trời là đất của vua, trong bốn biển ai cũng là thần của vua!”
“Một vương đạo hay!”
“Một Hoang Châu Vương tốt!”
Dọc theo đường đi, vô số người qua đường thảo luận câu này.
“Hoang Châu Vương?”
Diệp Kim Liên nghe tới phong hào của Hạ Thiên thì vểnh tai lên nghe.
“Hoang Châu Vương không phải là Cửu Hoàng tử vô dụng bị Hoàng đế đuổi ra khỏi kinh đó sao?”
“Một kẻ ngu ngốc như hắn có thể viết ra được câu Vương đạo đáng để lưu danh thiên cổ này sao?”
“Một Hoàng tử ngu ngốc có thể có loại tài năng này sao?”
“Đánh chết ta cũng không tin!”
Diệp Kim Liên nghe thế thì nhíu mày, muốn lao ra khỏi xe ngựa đánh cho người qua đường nói năng xằng bậy đó một trận.
Hắn ta mới là đồ ngu ngốc vô dụng!
Hoang Châu Vương là ai chứ?
Là người có ơn cứu mạng của nàng ta!
Là người đàn ông xa lạ dẫn nàng ta vào sào huyệt thổ phỉ giữa bầu trời đầy tuyết, thoải mái nói sẽ giết chết đám thổ phỉ, đồng thời còn thề sẽ quét sạch kẻ xấu trên thế gian!
Hắn là người mà Diệp Kim Liên ngưỡng mộ nhất!
Hắn là thiếu niên đẹp trai nhất thiên hạ.
Hắn là thần trong lòng Diệp Kim Liên.
Những người bình thường này đều chưa từng gặp Hoang Châu Vương lại dám nói xấu Hoang Châu Vương… quả thực là tội không thể tha!
Diệp Kim Liên rất tức giận!