Mục lục
Cửu Long Đoạt Vị- Tuyệt Thế Thái Tử - Ss Tần (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lão thái giám mỉm cười, vẻ đắc ý ẩn sâu trong đôi mắt nơi người ngoài không thể nhìn thấy được.

Tại thời điểm này.

Trong mắt lão thái giám xẹt qua một tia lạnh lùng, ông ta nhẹ giọng nói: “Có điều, có hai tên không hề đơn giản, trong quá trình trao lễ vật cho Cửu Hoàng tử đã có tâm tư sai lệch.”

Trong mắt Hạ đế đầy vẻ nghiêm nghị, đè giọng nói: “Phần thưởng phong vương cho Hoàng tử chỉ có con trai trẫm mới được hưởng… dẫn hai tên khốn đó lên đây!”

Rồng có vảy ngược, đụng vào sẽ chết.

Hạ đế dựa vào việc soán ngôi để bắt đầu sự nghiệp, đây chính là chuyện cấm kỵ nhất.

“Ta phải nhìn xem cuối cùng hai tên chó này bị tiền làm mờ mắt hay là sau lưng có người sai khiến?”

Lúc này.

“Bụp…”

Thị vệ kim giáp kéo Cao công công và Hoa Vô Gian bị trói gô vào trong phòng, nặng nề ném bọn chúng xuống đất: “Bệ hạ, đã đưa bọn họ tới rồi.”

Hạ đế lạnh lùng hỏi: “Tiểu Cao Tử, ngươi thật to gan, vậy mà dám thông đồng với thứ chó chết Hoa Vô Gian này lăm le phần thưởng của Hoang Châu Vương, nói, rốt cuộc ai chỉ thị cho ngươi?”

“Bang bang bang…”

Cao công công đập đầu điên cuồng, máu bắn tung tóe: “Xin bệ hạ tha mạng!”

“Đều là do Hoa phó thống lĩnh uy hiếp ta.”

Hoa Vô Gian cũng điên cuồng dập đầu: “Xin bệ hạ tha mạng, là Thái tử hạ chỉ thị cho ta, ta bị Thái tử ép buộc.”

“Ha ha ha….”

Hạ đế cười lạnh từng đợt: “Người đâu, mời Thái tử đến Ngự Thư Phòng!”

“Vâng!”

Không lâu sau.

Thái tử với vẻ mặt hốc hác được đưa tới Ngự Thư Phòng: “Tham kiến phụ hoàng!”

Sau đó Thái tử ngẩng đầu, nhìn Hoa Vô Gian đang bị trói gô lại.

Bỗng chốc dường như hắn ta đã hiểu ra gì đó, sắc mặt tái đi.

Hạ đế thấy vẻ mặt của Thái tử, lạnh lùng nói: “Hoa Vô Gian, trẫm đã đưa Thái tử tới đối chất với ngươi, nếu chuyện này thật sự là do Thái tử chủ mưu thì trẫm sẽ niệm tình Hoa gia nhà ngươi ba đời độc đinh mà giảm án.”

“Nếu không trẫm diệt cả nhà ngươi!”

“Nói, có phải là Thái tử ra lệnh hay không?”

Hoa Vô Gian gật đầu lia lịa: “Đúng, là Thái tử ra lệnh!”

Thái tử đã hoảng sợ không thôi, tâm trạng giống như rơi vào địa ngục, cảm giác như muốn tè ra quần.

Hắn ta hoảng sợ nói: “Nói nhảm, ta không quen biết ngươi, cũng không chỉ thị cho ngươi lấy phần thưởng của Hoang Châu Vương, ngươi đừng nói linh tinh, nếu không ta sẽ không tha cho ngươi đâu!”

Hạ đế nhìn Thái tử chằm chằm, trong mắt tràn đầy vẻ thất vọng: “Hoa Vô Gian và ta còn chưa nhắc tới chuyện phần thưởng của Hoang Châu Vương, làm sao ngươi biết Hoa Vô Gian vu oan cho ngươi?”

“Thái tử, ngươi làm ta thất vọng quá rồi!”

Vốn dĩ Thái tử đã sợ Hạ đế, lúc này đã sợ đến mức ngã ngồi xuống đất, nước tiểu cũng không nhịn được nữa: “Xin phụ hoàng hãy nghe con ngụy biện… không, xin nghe con giải thích, thật sự không phải con ra lệnh, người phải tin tưởng con!”

“Hừ…”

Trong lòng Hạ đế đã có tính toán: “Người đâu!”

“Có!”

“Mang hai con chó Hoa Vô Gian với Tiểu Cao Tử tham lam phần thưởng của Hoang Châu Vương xuống lăng trì xử tử, chiêu cáo thiên hạ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK