Tư Mã Kiếm lắc đầu: “Bổn tướng không biết, có giỏi thì ông đi hỏi Tiểu Lan đi.”
Mắt hổ của Lý Kiếm hiện lên tia hung ác: “Ông có tin tối nay sẽ có mười mấy Ngự sử đến nhà gây náo loạn chuyện ông đến thanh lâu tìm hoa khôi đến mức khắp Đế Đô đều biết không hả?”
Tim Tư Mã Kiếm thắt lại, suýt không thở nổi. Lão già khốn nạn này.
“Hình như Tiểu Lan thích Hoang Châu Vương.”
Bấy giờ Lý quốc công mới thu lại khí thế hung ác toàn thân: “Vậy Tiểu Mai Nhi nhà ông thì sao? Ta nghe nói nàng ta xuất hiện trên quan đạo Hoang Châu.”
Tư Mã Kiếm ngừng bước: “Lý quốc công, ông nói bổn tướng nghe thử xem, tại sao ông lại rời núi nắm binh quyền một lần nữa thế? Ông là người của ai? Hoặc ông muốn giúp đỡ ai?”
“Ha ha ha...” Lý quốc công mặt không đổi sắc, cười lớn đi một mình: “Tất nhiên là giúp Thái tử rồi.”
Tư Mã Kiếm khẽ cười mắng: “Lão già, lần này ông lại tiến vào triều đình lần nữa... Rốt cuộc là muốn làm gì?”
Hoàng cung, điện Cung Phụng.
Cho dù bây giờ là ban ngày cũng âm u. Thỉnh thoảng còn có âm thanh kỳ quái vọng ra ngoài.
Bên ngoài, cấm vệ quân canh phòng nghiêm ngặt.
Lúc này trong mật thất điện Cung Phụng. Một thiếu nữ tuyệt sắc tầm mười hai mười ba tuổi, mi tâm có một nốt ruồi, giọng nói hơi già nua, đang bình tĩnh ngồi xuống trò chuyện với Hạ đế.
“Cái gì?” Thiếu nữ tuyệt sắc kinh ngạc: “Ngươi nói hắn ta giác ngộ Vương đạo và Thánh đạo ư?”
“Đúng vậy. Ta sợ nó quá tài năng thu hút sự chú ý của đám người đần độn kia, nên mới che giấu giúp nó.” Sắc mặt Hạ đế phức tạp: “Đột nhiên, nó thay đổi giống như một người bình thường, khiến ta cũng nhìn không thấu. Ta nghĩ, có phải chuyện đó... sắp rơi xuống người nó rồi không?”
Thiếu nữ tuyệt sắc cau mày: “Vậy thì hắn ta chết chắc rồi.”
Trong mắt Hạ đế lóe lên tia hung ác: “Vậy thì cứ để cho nó chết đi.”
Thiếu nữ tuyệt sắc lắc đầu: “Quả nhiên đế vương đều ích kỷ. Lát nữa ta sẽ xuất cung quan sát giúp ngươi. Nếu hắn ta có thể thì cứ chọn hắn ta đi. Còn không được thì ta sẽ giết hắn ta giúp ngươi nhé.”
Ánh mắt Hạ đế hơi phức tạp: “Ngươi cứ quyết định đi.”
Sau đó thân hình của thiếu nữ tuyệt sắc lóe lên, biến mất trong mật thất.
Lúc này trên quan đạo, gió xuân đến muộn hòa tan băng tuyết. Đội xe của Hoang Châu Vương nhốn nháo: “Cuối cùng mùa xuân cũng đến rồi.”
Mà lúc này ở hai bên đội xe, mấy nữ tử thần bí lẳng lặng xuất hiện... Ai cũng quốc sắc thiên hương, xinh đẹp tuyệt trần. Bọn họ nhìn chằm chằm xe ngựa màu trắng, nhìn bóng dáng thẳng tắp của Hạ Thiên, muốn làm một số chuyện...
Tục ngữ có câu ngày tháng ba như mặt đứa trẻ, thay đổi thất thường.
Gió xuân ấm áp thổi tan luồng không khí lạnh, bắt đầu vỗ về vạn vật trên trái đất, nhanh chóng hòa tan băng tuyết.
Bên quan đạo, hai con chó đang giao cấu. Hẳn là chẳng bao lâu nữa một đàn chó con sẽ chào đời.
Giữa quan đạo, tốc độ chạy của đội xe Hoang Châu Vương càng ngày càng chậm. Bởi vì tuyết đọng trên quan đạo ngày càng nông. Xe ngựa trượt tuyết được cải tiến kia đã bắt đầu ma sát với mặt đất.
Hạ Thiên ra lệnh cho đội xe chạy tới chỗ đất trống phía trước để nghỉ ngơi, bắt đầu ăn trưa, đồng thời đổi lại kiểu bánh xe cho mấy chiếc xe ngựa kia.
Ngay lập tức cả đội xe khổng lồ chạy đến bên quan đạo, chiếm lấy một mảnh đất trống kia, bắt đầu lấy nồi ra để nấu cơm.
Hạ Thiên nhảy xuống xe ngựa, tay dắt theo Triệu Tử Anh ngây thơ hồn nhiên: “Tiểu Anh Tử, ngươi đã gặp tỷ tỷ mặc đồ trắng che mặt kia chưa?”
Bóng dáng bé nhỏ lắc đầu, ngốc nghếch nói: “Vương gia ca ca, ta không thích tỷ tỷ đồ trắng đó.”
“Ha ha ha...” Hạ Thiên cười hỏi: “Tại sao Tiểu Anh Tử lại không thích nàng ấy?”
Tiểu Anh Tử tức giận: “Bởi vì mẫu thân đã nói yêu vào sẽ thay đổi. Nàng ta muốn chiếm lấy Vương gia ca ca, vậy thì sau này Vương gia ca ca sẽ chỉ yêu mình nàng ta, không còn yêu Tiểu Anh Tử nữa.”
“Ha ha ha...” Hạ Thiên cười lớn thành tiếng, xoa cái đầu nhỏ của cô bé: “Nghịch ngợm.”
Gần đó, người mới vào vương phủ đang bắt nồi nấu cơm cũng phát ra tiếng cười rộn rã.
Trong mắt trẻ con, Vương gia là một ca ca hòa nhã dễ gần, cho nên ai cũng gọi hắn là Vương gia ca ca. Chỉ có Vương gia nhà bọn họ mới hòa nhã dễ gần làm người khác yêu thích đến thế.