Nếu có thể... nàng ta chỉ ước toàn bộ nam nhân trong thiên hạ này đều là kẻ phế vật ngu ngốc như thế!
Nếu như vậy, toàn bộ những kẻ ác trong thiên hạ này sớm muộn cũng sẽ bị giết sạch.
Những người lương thiện trong thiên hạ này đều có thể sống!
Khoảnh khắc này.
Trong trại cướp phủ đầy tuyết trắng, một thiếu niên tuấn tú có thân hình cao lớn như cây tùng, không chút sợ hãi đứng trước mặt vô số ác phỉ, dùng giọng điệu bình tĩnh nói ra “lý lẽ” giết chết bọn ác phỉ của mình.
Loại phong độ tư thái này khắc sâu vào trong tâm trí của Diệp Kim Liên suốt đời, không bao giờ có thể xóa bỏ.
Nếu như hắn là ma, Diệp Kim Liên cũng sẵn lòng thành ma cùng hắn.
Ánh mắt của Diệp Kim Liên dần dần tràn ngập sự kính phục và sùng bái, cái miệng anh đào nhỏ nhắn chậm rãi mở ra: “Lý lẽ mà Vương gia nói, chính là lý lẽ mà người lương thiện trong thiên hạ muốn nói với kẻ ác!”
“Nợ máu trả máu, dùng giết chóc ngăn chặn giết chóc!”
“Dùng bạo lực đàn áp bạo lực!”
“Dùng cái ác ngăn chặn cái ác!”
“Để cho người lương thiện có thể sống!”
“Những câu nói ra đều chạm vào lòng ta!”
“Kim Liên chỉ hận bản thân không phải là nam nhi!”
Vào lúc này.
“Rầm rầm rầm...”
Mái nhà của sảnh Tụ Nghĩa nổ tung, cặn gỗ bay tứ tung, rơm rạ tung bay khắp nơi, giống như trời sập.
“Xoẹt xoẹt xoẹt...”
Những đòn tấn công từ tên nỏ từ trên trời giáng xuống, giống như một trận mưa lớn, khiến máu chảy khắp nơi.
Trong phút chốc, vô số ác phỉ bị bắn trọng thương gục xuống mặt đất, gào thét thê thảm.
Sau đó, một loạt ánh kiếm từ trên trời giáng xuống, những bóng người cường tráng xuất hiện trên đầu bọn ác phỉ, những thiếu niên tàng kiếm cầm nỏ bằng tay trái, tay phải cầm kiếm, từ trên trời bay xuống.
Mũi tên nỏ bắn ra, quét sạch nơi trú ẩn của bọn thổ phỉ, dùng máu tươi rửa sạch mặt đất.
“Giết!”
Thiếu niên tàng kiếm thu hồi nỏ tiễn, vừa tiếp đất thig lập tức triển khai một đợt tấn công điên cuồng.
Chạm trán với bọn ác phỉ không có nhân tính ở núi Nhị Long, những thiếu niên tàng kiếm thoạt nhìn lạnh lùng, nhưng thật ra trong lòng tràn ngập nhiệt huyết, đã không còn kiềm chế được sát ý từ lâu.
Đừng cười nhạo giấc mộng của thiếu niên trong giang hồ, ai mà không có giấc mộng như thiếu niên trong giang hồ chứ!
Chủ nhân nói: Muốn dùng máu tươi của bọn ác phỉ này rửa sạch nghiệp chướng của ngọn núi Nhị Long.
Giết! Dùng máu tươi của bọn ác hiến tế cho những người lương thiện!
Chủ nhân nói: Muốn dùng đầu của bọn chúng để răn đe kẻ ác, để bọn chúng không dám có những suy nghĩ xằng bậy vơi người dân lương thiện nữa.
Giết! Chặt đứt tay chân, để kẻ ác chịu nỗi đau đớn thê thảm nhất nhân gian.
Phần tứ chi còn sót lại bay tứ tung trong sảnh Tụ Nghĩa, máu tươi chảy ào ạt, rửa sạch mặt đất, tạo thành biển máu đỏ tươi.
Hàng trăm thiếu niên tàng kiếm hợp lực, chia nhau ra vây giết, hỗ trợ lẫn nhau, giết trên hơn ba trăm tên ác phỉ đang trong cơn hoảng loạn vô tận.
Trên bục cao.
Sắc mặt của Tam thánh sứ trầm lặng như nước: “Mọi người đừng hoảng sợ, kẻ địch chỉ là một đám thiếu niên, vừa mới bước vào cảnh giới võ đạo nội gia mà thôi, chỉ cần chống đỡ được đòn tấn công của bọn họ, làm tiêu hao khẩu khí của bọn họ, chúng ta có thể thắng!”
Tam thánh sứ kia đã nhìn ra, cảnh giới của thiếu niên tàng kiếm chỉ là võ giả hạng ba mà thôi.
Hắn ta là võ giả hạng hai, nếu như không bị vây đánh, đương nhiên không sợ kẻ địch tới.
Hơn nữa, bên cạnh hắn ta còn có người.