“Mong Thái tử yên tâm, lão thần đã ra tay thì tên Hoàng tử vô dụng đó chắc chắn sẽ phải chết!”
“Tốt quá rồi!”
Thái tử không biết tại sao lại kích động đến mức nước mắt nước mũi chảy dài trên mặt.
Hắn ta lau mũi, bàn tay đầy nước mũi nắm lấy tay của Tào Uy: “Thầy, mọi chuyện đều giao cho ngài!”
Tào Uy cảm thấy lòng bàn tay ươn ướt, dạ dày cuộn trào suýt thì nôn hết đồ ăn ra ngoài.
Ông ta nhanh chóng rút tay ra, xoay người rời đi một mạch: “Kỳ Nhi, Thái tử khí không thuận đã sinh tâm ma rồi.”
“Ngươi gọi ngự y đến xem thử đi!”
“Chăm sóc Thái tử cho tốt!”
“Trông nom hắn ta!”
“Đừng để hắn ta tức giận!”
“Vâng!”
Tào trắc phi không cam lòng cung kính tiễn Tào Uy vào mật đạo: “Phụ thân bảo trọng!”
Trong mật đạo.
Tào Uy vội vàng lau nước mũi trên tay lên vạt áo, mặt nhăn khó chịu: “Tính sai rồi!”
“Không mang khăn tay theo, chỉ có thể lau lên người thôi!”
Sau đó.
Trong mắt ông ta đầy sát khí: “Một tên Hoàng tử vô dụng lại khiến lão phu và Thái tử rơi vào cảnh nhếch nhác như thế, quả thực không thể tha!”
“Bây giờ tự mình ra tay, lão phu cũng muốn nhìn xem thử cái tên Hoàng tử vô dụng này làm sao mà sống sót?”
“Lão phu muốn xem thử ngươi thật sự giết mãi không chết hay sao?”
“Ta muốn thử xem giết ngươi có bị xui xẻo quấn thân hay không!”
“Cửu Hoàng tử, ngươi chết rồi thì Vương đạo của ngươi…. Cũng sẽ biến mất theo ngươi!”
“Ha ha ha…”
Tào Uy cười hung tợn giống như Thái tử vừa nãy: “Kẻ thù của ta nhất định phải biến mất.”
“Đều phải chết…”
Sáng sớm, tuyết đã ngừng rơi.
Những đám mây đen tan đi lộ ra nửa vầng thái dương.
Đại Tướng Quốc Tự.
Lý Phù Dung, người đẹp mắt to trong lồng sắt ở núi Nhị Long.
May mắn thay nàng ấy được Hạ Thiên cứu khỏi núi Nhị Long, lặng lẽ trở về kinh.
Trong thời gian nàng ấy mất tích, mỗi ngày phu thê Lý quốc công đều đến Đại Tướng Quốc Tự để cầu phúc cho nàng ấy.
Hôm nay, nàng ấy đã trở về một cách thần kỳ.
Phu thê Lý quốc công đưa nàng ấy đến Đại Tướng Quốc Tự để tạ lễ.
Trong đại điện.
Lý Phù Dung thành kính quỳ trước tượng Phật, nhắm mắt chắp tay, cái miệng anh đào nhỏ nhắn của nàng ấy mở ra khép lại cầu nguyện cho Hạ Thiên: “Cầu xin bồ tát phù hộ cho người tốt sống lâu trăm tuổi!”
“Nguyện người tốt không bệnh không nạn, sống một cuộc sống bình yên hạnh phúc.”
Nàng ấy thì thầm rồi dừng lại.
Không biết nghĩ đến điều gì?
Nàng ấy đỏ mặt hỏi Đức Phật: “Bồ Tát, con có thể gặp lại người đó không?”
Bởi vì giọng cầu nguyện của Lý Phù Dung rất khẽ.
Lý mẫu ở bên cạnh nghe đứt quãng, cau mày: “Phù Dung, con đang cầu nguyện cho người tốt đã cứu con đó à?”
Mặt Lý Phù Dung càng đỏ hơn; “Đúng thế, con muốn gặp lại hắn!”
Sau khi trở về nàng ấy không giấu diếm với phu thê Lý quốc công về việc bản thân bị bắt cóc.
Lý quốc công nghe Thái tử là kẻ đứng sau trại thổ phỉ thì không khỏi tức giận, muốn cầm dao xông vào phủ Thái tử.
Nếu Lý mẫu và Lý Phù Dung không dùng mọi cách khuyên can thì ông ta đã cầm dao đi liều mạng với Thái tử rồi!
Nhưng đó chắc chắn là một đi không trở lại.
Cho dù ông ta là quốc công của Đại Hạ đế quốc, tước vị rất cao, trong vương tước công tước hầu tước bá tước tử tước, nam tước xếp thứ hai, cũng là đại tướng quân có quyền dẫn binh của Đại Hạ đế quốc.
Tuy nhiên nếu muốn giết Thái tử Đông Cung thì chính là tạo phản!
Đó là đại tội diệt tộc.
Thập tử vô sinh.