Tư Mã Kiếm đã nghĩ tới cái gì đó, âm thầm cảnh giác!
Lão già Tào Uy này muốn mượn cớ gây sự!
Quả nhiên, Hạ để tiếp tục đọc thầm: “Thần đi theo bệ hạ tới nay vẫn luôn trung thành, thành thật hầu hạ quân vương, ghét nhất những người khi quân như thế.”
“Cho nên, nếu thần có mạo phạm, vẫn xin bệ hạ thứ tội!”
“Thần đoán, người trợ giúp Hoang Châu Vương chính là nữ nhi của Tả thừa tướng Tư Mã Kiếm - Tư Mã Lan”
“Nàng kia không chỉ có mỹ mạo vô song, còn tài tình hơn người, được hưởng mỹ danh đệ nhất tài nữ của đế đô.”
“Thần nghĩ, ở bên cạnh Hoang Châu Vương chỉ có nàng mới có thể ngộ ra được lời vương đạo như thế!”
“Mà nàng được bệ hạ tứ hôn cho Hoang Châu vương, là Vương phi tương lai của Hoang Châu Vương, cho nên mang lời vương đạo mà nàng ngộ ra cho vị hôn phu tương lai nổi danh cũng là điều hiển nhiên!”
“Nhưng, Tư Mã Lan làm thế không chỉ có là lừa gạt bệ hạ mà còn là lừa gạt người trong thiên hạ!”
“Thần cho rằng, năm nay nàng ấy mới mười sáu tuổi, vẫn là một thiếu nữ đơn thuần, nếu không có người sai sử thì tuyệt đối không dám làm ra việc khi quân thế này!”
“Trừ phi là nhận lệnh của người lớn trong nhà!”
“Cuối cùng, thần nghĩ, việc này có lẽ là do Tả thừa tướng Tư Mã Kiếm sắp xếp!”
“Ông ta muốn con rể tương lai nổi danh.
“Đây cũng là tội khi quân!”
“Thế nên, thần xin bệ hạ xử ba người Tả thừa tướng, Tư Mã Lan, Hoang Châu vương tội khi quân!”
“Hữu thừa tướng: Tào uy!”
Hạ để đọc xong, sắc mặt có chút kỳ quái.
Trong Ngự Thư Phòng, không khí trở nên nghiêm trọng.
Hạ đế im lặng một lát, giọng bình tĩnh nói: “Tư Mã ái khanh, Tào ái khanh lên án ngươi, Tư Mã Lan và Hoang Châu Vương phạm tội khi quân!”
“Trẫm cho ngươi cơ hội tự biện!”
“Bắt đầu đi!”
“Vâng!”
Tư Mã Kiếm xoay người chỉ thẳng vào cái mũi Tào Uy mà mắng: “Tào Uy, chúng ta thân là Tả Hữu thừa tướng, vốn nên đồng tâm hiệp lực phụ trợ bệ hạ, thống trị Đại Hạ ta đến thịnh vượng.
“Nhưng từ lúc ta nhậm chức đến nay, ngươi luôn gây khó dễ cho ta khắp nơi, lúc nào cũng nói xấu ta, ngày ngày buộc tội ta vô căn cứ trước mặt bệ hạ”
“Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
"Ha ha..."
Tào Uy không dao động, cười khẩy nói: “Tả thừa tướng, chẳng lẽ bổn tướng nói sai rồi sao?”
“Nếu trước khi Hoang Châu Vương xuất cung vẫn luôn giả vờ ngu ngốc trong hoàng cung, sau khi xuất cung lại đưa ra lời vương đạo như thế, vậy đó chính là tội khi quân!”
“Nhưng nếu lời này do Tư Mã Lan ngộ ra, sau đó đưa cho Hoang Châu Vương thì chính là ba người các ngươi đều có tội khi quân!”
"A..."
Tư Mã Kiếm hít hà một hơi: “Tào tặc, ngươi thật là ngoan độc!”
“Hay nói cách khác, cho dù ta có giải thích như thế nào, Hoang Châu Vương đều phạm vào tội khi quân, phải không?”
“Ngươi nói đi, rốt cuộc Hoang Châu vương có thù oán gì với ngươi?”
“Mà ngươi nhất định phải nhằm vào hắn?”
Hir!
Tào Uy thẹn quá thành giận: “Tư Mã lão tặc, bổn tướng việc nào ra việc đó, không muốn bệ hạ bị Hoang Châu Vương lừa gạt mà thôi!”
“Còn về phần ngươi có phạm tội khi quân hay không... Không phải bệ hạ cho phép ngươi tự biện hay sao?”
“Ngươi nói đi chứ?”
“Ngươi khi quân như thế nào?”
Lời nói Tào Uy đầy cạm bẫy.
Ông ta vừa tranh luận với Tư Mã Kiếm, vừa quan sát sắc mặt và hành động của Hạ đế.
Lần này, ông ta muốn mang việc này và Hoang Châu Vương ra để thử lòng Hoàng đế.
Rốt cuộc Hoàng đế còn muốn giết Lão Cửu thối kia không?
Nhưng mà, Hoàng đế chỉ day day huyệt Thái Dương, trông có vẻ như hơi nhức đầu mà không có phản ứng gì khác.
Lúc này, hai thừa tướng đối mắt vén tay áo lên, phun nước miếng lên mặt đối phương, điệu bộ như sắp đánh nhau tới nơi... đủ để khiến cho bất kỳ vị Hoàng đế nào đều thấy nhức đầu.
Có điều, Lý quốc công Lý Kiếm ở bên cạnh xem rất thích thú!
di!"
Vừa xem, ông ta vừa giật giây: “Tiếp tục phun nước miếng
“Môi phải nhanh hơn, nước miếng phải nhiều hơn, động tác không thể dừng, phun cho đối phương ngất đi thì thôi!”
“Cái miệng này của các ngươi không được rồi!”
“Nhớ trước đây, khi bổn quốc công phun một thế hệ lục bộ thượng thư đến mức bọn họ không nói nên lời dù chỉ một câu, suýt chút nữa thắt cổ cơ mà!”