Mục lục
Cửu Long Đoạt Vị- Tuyệt Thế Thái Tử - Ss Tần (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Kim Liên rưng rưng nước mắt, vẻ mặt tiều tụy khiến người ta thương xót nói: “Bệ hạ, các vị thúc bá, xin nghe Kim Liên nói hết!”

Diệp Kim Liên thành thật kể hết những chuyện trên núi Mãnh Hổ.

Nhưng nàng ta cũng không nói chuyện Hạ Thiên cứu

mạng.

Bởi vì đó là một bí mật.

Sau cùng.

Diệp Kim Kiên cắn răng nói: “Bệ hạ, thật ra trước khi đám ác tặc trên núi Mãnh Hổ bị giết, thủ lĩnh của bọn chúng đã vô tình nói ra một cái tên..”

Trong mắt Hạ để lóe lên sự lạnh lùng: “Là ai?”

Diệp Kim Liên mang vẻ mặt sợ hãi nói: “Nói là Thái tử!”

“Cái gì?”

Các quan thần náo động!

Ánh mắt của Hạ đế càng lạnh lùng hơn.

Hữu thừa tướng Tào Uy ở bên cạnh lộ vẻ không dám tin.

Thủ lĩnh đám ác bá trên núi Mãnh Hổ đó thật sự không phải người của ông ta và Thái tử!

Tại sao chậu nước bẩn này lại đổ lên người Thái tử?

Tào Uy bực tức đến mức muốn nổ tung ngay tại chỗ!

Thật sự gặp quỷ rồi!

Những kẻ ác trên núi Mãnh Hổ không những không phải phe Thái tử mà còn bị người của Tung Hoành học phải do Thái tử sắp xếp tới giết.

Lúc đó thay đổi kế hoạch ám sát, là muốn để các sát thủ giả làm thổ phỉ của Mãnh Hổ, mạo danh để giết Hoang Châu Vương, khiến triều đình không tra ra được!

Nhưng đánh chết ông ta với Thái tử cũng sẽ không ngờ tới, Nhị thánh sứ không biết đầu óc đã gặp vấn đề gì mà sau khi giết ác tặc trên núi Mãnh Hổ xong, đột nhiên lại tốt bụng thả cho Diệp Kim Liên một con đường sống.

E là ngay cả Nhị thánh sứ cũng không bao giờ nghĩ tới, sau đó nàng ta sẽ bị Hạ Thiên giết chết trong rừng thông.

Õ

Tất cả sát thủ áo đen đều chết trong Õ Bảo Đào hoa!

Cho nên.

Cho dù bây giờ Diệp Kim Liên nói thế nào thì đều không có đối chứng.

Bởi vì, nàng ta là người duy nhất thoát khỏi núi Mãnh Hổ.

Lòng Tào Uy trầm xuống!

Cái chậu nước bẩn này không ngăn lại được!

Lòng người thật phức tạp.

Luôn có những kẻ vô đạo đức muốn làm hại Thái tử!

Lòng người nay đã không còn như ngày xưa.

Tào Uy có chút hoảng hốt bối rối!

Đây có phải là cái bẫy dành cho Thái tử không?

Rốt cuộc là ai đang nhắm vào Thái tử?

Kể từ khi Thái tử bắt đầu đối phó với tên Hoàng tử vô dụng đó, mọi thứ thực sự đều không thuận lợi!

Quả thật chính là một thảm họa!

Tào Uy âm thầm chửi rủa!

Một lúc sau.

Ông ta đã bình tĩnh lại.

Bây giờ nghĩ lại, nếu bọn sơn tặc ở núi Mãnh Hổ có thể sống sót ở ngoài để đô thì ai sẽ là người đứng sau bọn chúng?

Nhưng là ai chứ?

Ông ta không đoán ra!

Đế đô là một đầm rồng khó dò, ngoài rồng thật là Hoàng đế ra còn có rất nhiều lính tôm tướng cua thừa tướng rùa có suy nghĩ phức tạp!

Đây là một hồ nước sâu!

Có điều.

Bây giờ quan trọng nhất chính là... làm thế nào để chứng minh Thái tử trong sạch?

Tào Uy vô cùng đau đầu!

Làm sao để chứng minh bản thân đây?

Tào Uy đưa mắt nhìn xung quanh, muốn tìm ra một chút manh mối trên khuôn mặt của các thần tử!

Tuy nhiên, những người có thể đứng ở đây đều rất tinh ranh.

ra.

Đương nhiên, ngoại trừ những người lỗ mãng như Ngự sử

Ngự sử của triều Đại Hạ là chuyên gia gây rắc rối cho triều đình Đại Hạ.

Bọn họ dám gây rắc rối cho Hoàng đế, càng dám gây rắc rối cho bá quan triều đình!

Mỗi một người, mỗi một ngày, những Ngự sự này đều như được bơm máu, bọn họ giống như một lũ chó điên bắt được ai là sẽ cắn người đó, cho dù là Hữu thừa tướng như Tào Uy hay là Tả thừa tướng như Tư Mã Kiếm.

Chỉ cần bọn họ thấy chướng mắt, cảm thấy ngươi đã làm sai, chắc chắn sẽ chen nhau lên, dùng miệng pháo phun chết ngươi.

Đời người u tối.

Vì vậy, những Ngự sử như vậy, người gặp người trở nên suy yếu, hoa gặp hoa trở nên tàn tạ, chó nhìn thấy sẽ đi đường vòng, con kiến nhìn thấy cũng sẽ lắc đầu, bọn họ là sự tồn tại đáng sợ.

Tiếng xấu của bọn họ uy chấn triều đình.

Thậm chí ngay cả Hoàng đế ngồi trên ngai vàng cũng sợ những ngự sử này vài phần.

Mà lãnh tụ tinh thần của những Ngự sử này là Lý quốc công Lý Kiếm.

Ông ta là người bám gót Hạ Thiên Hoang Châu Vương.

Một người muốn giúp Hạ Thiên xây dựng thế lực Hoang Châu ở để đô.

Nhớ lại ban đầu!

Lúc Lý quốc công vừa vào triều đình, từng làm Ngự sự rất nhiều năm.

Sự tích huy hoàng nhất của ông ta chính là khẩu chiến lục bộ thượng thư, phun từng người một, khiến sáu lão già tức đến mức treo vải trắng trong nhà, suýt thì treo cổ tự sát.

Điều này khiến ông ta thành danh sau một trận chiến.

Sau đó, tinh thần ông ta tỏa sáng, phun hết trọng thần trong triều đình một lượt, ngay cả Hạ đế cũng không bỏ qua.

Hạ để tức giận không để đâu cho hết, trực tiếp ném ông ta vào trong quân đội mài giũa!

Ít nhiều gì cũng có ân oán cá nhân.

Không ngờ rằng tên này lại có ánh mắt cay độc, tìm rắc rối một cách chính xác. Ngoài công phu miệng hạng nhất ra, còn có võ công tài giỏi và tinh thông binh pháp.

Ông ta ở biên giới dẫn quân trăm trận trăm thắng, lập công vô số, từ quan ngũ phẩm lên thẳng đến nhất phẩm và được phong công tước.

Mấy năm nay, ông ta giao binh quyền trở về để đô trị thương, sống cuộc sống nhàn nhã mấy năm qua.

Còn những Ngự sử trong đại điện này đều là đồ tử đồ tôn của ông ta.

Chỉ cần ông ta gọi một tiếng, đám đồ tử đồ tôn này sẽ giống như một lũ chó săn, ông ta chỉ vào người nào thì họ sẽ cắn người đó.

Thử hỏi, bá quan có ai mà không sợ chứ?

Tào Uy nghĩ đến miệng pháo đáng sợ của Lý Kiếm, không khỏi âm thầm nhắc nhở bản thân rằng tuyệt đối đừng chọc vào người đàn ông có thể phun ra dao này.

May thay, bây giờ Lý Kiếm không cảm thấy hứng thú với việc tranh giành quyền lực, cũng không phải là kẻ địch của phe cánh Thái tử.

Lúc này, Tào Uy đứng trên triều đình càng nghĩ càng rõ!

Núi Mãnh Hổ chắc chắn đã bị người khác bày binh bố trận!

Chỉ cần tìm được người đứng sau núi Mãnh Hổ, thì có thể tìm ra người chống lại mình và Thái tử!

Ông ta nhíu mày, nhìn chằm chằm vào Tả thừa tướng Tư Mã Kiếm!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK