Lý Kiếm càng nói càng hăng hái, hận không thể tự mình lên sân khấu, vén tay áo nói: “Nếu thật sự không động mồm mép được thì ra tay luôn đi!”
“Mau! Đánh đi!”
“Ai thắng thì người đó đúng.
Lão thái giám Ngụy công công nhìn mà rất muốn cười!
Nhưng ông ta nhìn thấy dáng vẻ Hoàng đế nhức đầu thì nhịn xuống, khuôn mặt già đỏ bừng như một con cua già bị táo bón.
Cuối cùng, Hạ đế lườm Lý Kiếm một cái.
Lão già này cũng chả phải thứ gì tốt cả!
Sau đó, Hạ đế bỗng đứng lên, sắc mặt âm trầm quát: “Làm càn!”
“Bùm...”
Tất cả người trong Ngự Thư Phòng đều quỳ xuống!
Quân vương giận dữ, mọi người quỳ xuống đất, cúi đầu, không dám lên tiếng.
Hạ đế nổi giận đùng đùng: “Tả thừa tướng, Hữu thừa tướng tổ ngươi, Tư Mã Lan, Hoang Châu vương có tội khi quân, lý do đầy đủ, nói có sách mách có chứng, nếu ngươi không tự biện được thì đừng trách trẫm vô tình!”
Lúc này, Tư Mã Kiếm ngẩng đầu, vẻ mặt vô tội: “Bệ hạ, thần tự biện ở trong tấu chương của thần!”
“Xin bệ hạ đọc!”
“Hừ..”
Hạ để lại ngồi xuống, mở tấu chương của Tư Mã Kiếm ra.
Đột nhiên, ánh sáng trong mắt Hạ để bùng nổ: “Vì thiên địa mà lập tâm, vì dân sinh mà lập mạng, vì vãng thánh mà kế tục tuyệt học đã mất, vì muôn đời mà khai mở thái bình...
“Tốt!”
“Rất tốt!”
"
Trong mắt ông ta có tia sáng, nhìn thẳng vào Tư Mã Kiếm: “Tư Mã ái khanh, việc này... đúng như lời ngươi nói sao?”
Tư Mã Kiếm gật đầu thật mạnh: “Vâng!”
“Thần không dám khi quân!”
Tào Uy lần đầu tiên nghe được “tứ lập” như thế.
Ông ta cũng bị chấn động!
Gì mà vì thiên địa mà lập tâm?
Gì mà vì dân sinh mà lập mạng?
Gì mà vì vãng thánh mà kế tục tuyệt học đã mất?
Gì mà vì muôn đời mà khai mở thái bình?
Con mẹ nó... Đây là lời thánh nhân mà!
Tào Uy cũng xuất thân từ văn nhân, nghe được thánh ngôn kiểu này cũng không khỏi dâng trào cảm xúc, cầm lòng không đậu nói: “Bệ hạ, chẳng lẽ nước Đại Hạ ta có thánh nhân sao?”
“Chúc mừng bệ hạ!”
“Chúc mừng bệ hạ!”
Tào Uy vội nịnh nọt!
Khóe miệng Tư Mã Kiếm giật giật, ở bên mặt mà Tào Uy không nhìn thấy hiện lên vẻ đầy châm chọc.
Lý Kiếm thì dựng tai lên, chuẩn bị nghe tiếp!
Không thể nghi ngờ, bốn câu nói này chính là lời của thánh!
Người nói ra lời này nhất định là thánh nhân
Nhưng, rốt cuộc là ai?
Là lão quái vật trốn trong điện Cung Phụng ư?
Hay là Bách Gia Học Pháp có người thành thánh?
"Ha ha ha..."
Hạ để khép tấu chương lại, cười to một lát.
Lúc này, khóe miệng mới gợi lên một tia châm chọc, nhìn Tào Uy, lạnh lùng hỏi: “Hữu thừa tướng của ta, ngươi cho rằng bốn câu nói này là lời của thánh ư?”
“Vâng!”
lòng!
Tào Uy không dám nói bậy.
“Vậy ngươi có biết là do ai nói không?”
Bỗng nhiên, nhìn biểu cảm của Hạ đế, Tào Uy cả kinh trong
Không tốt!
Biểu cảm này của Hạ đế rõ ràng là trào phúng!
Ông ta đã quá quen thuộc!
Hay nói cách khác, Hạ đế mang vẻ mặt trào phúng hỏi ông ta... chính là đang trào phúng ông ta!
Một cảm giác lạnh lẽo dâng lên trong lòng Tào Uy.
Rốt cuộc lão tặc Tư Mã Kiếm này dâng tấu chương đã tự biện như thế nào?
Xem dáng vẻ hiện tại của Hoàng đế dường như không có ý trị tội ông ta khi quân.
Nói cách khác, tấu chương của Tư Mã Kiếm giúp ông ta, giúp Tư Mã Lan, giúp Hoang Châu Vương rửa sạch tội khi quân.
Trái tim Tào Uy lạnh lẽo, như chất đầy khối băng.
Bỗng nhiên vẻ mặt ông ta chấn động, mặt như tro tàn!
Chẳng lẽ, bốn câu này cũng là do vị Hoàng tử phế vật kia nói ư?
Hoàng tử phế vật đó thành thánh ư!
Hoàng tử phế vật đó thành thánh ư!
Sao lại thế?
Tuyệt đối không thể.
Đầu Tào Uy lại bắt đầu đau như muốn nứt ra!
Con mẹ nó.
Lời này rốt cuộc là do ai nói chứ?