Triệu Tử Thường nghiêm túc nói thêm: “Vương gia, chỉ cần có Tử Thường ở đây, cho dù là tông sư cũng không thể giết được Vương gia!”
Vào lúc này.
“Vèo...”
Bóng dáng của Tàng Nhất xuất hiện trước mặt Hạ Thiên: “Vương gia, thân phận của Triệu Tử Thường không có vấn đề!”
“Triệu gia thôn chỉ cách đây khoảng mấy trăm mét, ở ngay phía trước!”
“Hắn ta và sư phụ săn bắt ở đây đã sáu năm, mỗi lần vào núi đều thu hoạch được không ít, sau khi trở về sẽ phân chia con mồi cho người trong thôn.”
“Bởi vì có sư đồ bọn họ ở đây, sáu năm qua Triệu gia thôn không có ai phải chết đói!”
“Cũng vì có sự hiện diện của bọn họ mà đám ác phỉ trên núi Nhị Long không bao giờ dám đến Triệu gia thôn để cướp bóc!”
“Người trong thôn đều nói hắn ta là người thật thà lương thiện, là một người tốt.”
Hạ Thiên gật đầu: “Còn gì nữa?”
“Sư phụ của Triệu Tử Thường và một góa phụ trong thôn sinh ra một nữ nhi, năm nay vừa tròn sáu tuổi, vẫn luôn sống cùng Triệu Tử Thường, giống như huynh muội thân sinh!”
Hạ Thiên sửng sốt: “Tử Thường, sư phụ của ngươi đâu?”
Triệu Tử Thường lắc đầu: “Một năm trước, ông ấy để lại một phong thư, đưa tiểu góa phụ đi du ngoạn rồi!”
Hạ Thiên hơi thất vọng!
Người có thể dạy Triệu Tử Thường trở nên lợi hại như vậy, nhất định cũng rất lợi hại!
Nếu như có thể chiêu mộ người này về dưới trướng, hắn sẽ càng có thêm trợ thủ: “Sư phụ của ngươi tên là gì?”
“Cốc Phu Tử!”
“Ta đã từng hỏi tên thật của sư phụ... nhưng ông ấy không chịu nói cho ta biết!”
Hạ Thiên nhìn chung quanh: “Đã từng nghe qua cái tên này chưa?”
Mọi người đều lắc đầu.
Hạ Thiên khẽ cười: “Tử Thường, muội muội của ngươi đâu?”
“Ngươi muốn dẫn con bé đi cùng chúng ta không?”
Triệu Tử Thường vui mừng, đột nhiên quỳ xuống: “Nguyện cống hiến hết mình cho Vương gia!”
Hạ Thiên nhảy xuống khỏi chiến mã, vươn tay đỡ hắn ta đứng dậy: “Từ nay trở đi, ngươi đi theo ta trở về Hoang Châu, bổn vương có cái ăn sẽ không để huynh muội các ngươi chịu đói!”
“Ngươi hiểu rõ phong tục tập quán của Hoang Châu, đến nơi đó rồi, ta còn cần người ra sức vì Vương phủ!”
Triệu Tử Thường nắm chặt nắm đấm: “Vâng!”
“Nhưng mà, Tử Thường muốn xin Vương gia một lời hứa...”
“Ồ?”
Hạ Thiên có chút tò mò: “Lời hứa gì?”
Triệu Tử Thường nói rất nghiêm túc: “Nếu tương lai chúng ta chiến đấu cùng đại quân Thiên Lang, xin hãy để Tử Thường làm tiên phong!”
Hạ Thiên trịnh trọng đồng ý: “Nhất định!”
“Tạ ơn Vương gia!”
“Ngươi còn không mau gọi muội muội của ngươi ra đây?”
“Ha ha ha...”
Triệu Tử Thường thật thà mỉm cười, sau đó quay người gọi: “Triệu Tử Anh, Vương gia đã đồng ý để chúng ta gia nhập phủ Hoang Châu Vương! Mau ra đây!”
Lúc này, trong đám cỏ dại ven đường có một tiểu cô nương mặc áo bông hình hoa, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng đứng dậy, trông rất ngốc nghếch đáng yêu!
“Đại ca, có thật không?”
Tiểu cô nương quan sát Hạ Thiên, đôi mắt to trò đầy vẻ hiếu kỳ: “Đại ca, trông còn nhỏ tuổi hơn huynh, thật sự là Vương gia đã giết ác phỉ của núi Nhị Long sao?”
“Không phải kẻ lừa đảo chứ?”
“Ha ha ha...”