“Hắn ta có thể chết vì ta, chẳng lẽ ta không thể chết vì hắn ta sao?”
“Phủ Hoang Châu Vương ta, mọi người đều vì ta, vậy thì ta cũng phải chịu trách nhiệm vì mọi người, vì các ngươi.”
“Hôm nay, nếu ta không chết, phủ Hoang Châu Vương ta mọi người vì ta, ta vì mọi người. Lo gì chúng ta không thể đứng vững ở Đại Hoang Châu, lo gì chúng ta không thể đánh lui đại quân đế quốc Đại Lang.”
Lời nói của Hạ Thiên vang lên trong không trung, khiến người ta suy nghĩ sâu xa.
Triệu Tử Thường lặng lẽ đứng đằng sau Hạ Thiên, ánh mắt sáng lên, khẽ lẩm bẩm: “Ta vì mọi người, mọi người vì ta… Vương gia nói rất hay!”
Ánh chiều tà như màu máu, kéo dài bóng dáng của Hạ Thiên!
Bóng dáng của hắn đi về phía bóng lưng của yêu nữ mặc y phục màu đen càng thêm cao lớn in sâu trong lòng mọi người.
Một Vương gia như vậy, sao bọn họ có thể không kính không yêu chứ?
Một Vương gia như vậy, đáng để bọn họ bán mạng!
Lúc này.
Giọng nói của Tư Mã Lan vang lên: “Vương gia, đợi một lát!”
Hạ Thiên khẽ dừng lại: “Lan Nhi, nàng cũng muốn khuyên bổn vương sao?”
Tư Mã Lan cười hờ hững: “Vương gia hiểu nhầm rồi!”
“Chỉ cần Vương gia muốn làm, Tư Mã Lan đều ủng hộ!”
“Ta đến để xem khuôn mặt của yêu nữ đó, nếu nàng ta dám hại Vương gia. Tư Mã Lan ta xin thề rằng cho dù lật tung vùng đất cằn cỗi của Cửu Châu, lục soát khắp tứ hải, cũng sẽ tìm bằng được nàng ta để lột da rút gân, khiến nàng ta phải chết đi trong sự đau đớn nhất thiên hạ!”
“Ha ha ha…”
Hạ Thiên ngửa mặt lên trời cười nói: “Lan Nhi, nàng có tin vào kiếp trước và kiếp sau không?”
Tư Mã Lan sửng sốt, chớp chớp đôi mắt đẹp: "Ta tin!"
Hạ Thiên vừa đi vừa nói: “Kiếp trước, ta liên tiếp ngoái đầu nhìn lại.”
"Chiếc khăn tay vẫy chào tạm biệt hóa thành đám mây."
“Bao nhiêu thương nhớ, bao nhiêu bi thương chia ly, cuối cùng hóa thành vệtt nước mắt, tiễn ta đi.”
"Kiếp này, ta tìm kiếm dấu chân thất lạc của kiếp trước, xuyên qua núi sông đi vào trong mắt nàng."
“Năm trăm lần nhìn lại của kiếp trước, đổi lấy một lần gặp thoáng qua ở kiếp này.”
"Kiếp trước ta đã nhìn lại ngàn lần để đổi lấy kiếp này ở trước mặt nàng."
Sự dịu dàng trong mắt Tư Mã Lan dần dần dày đặc: "Vương gia, kiếp này chúng ta đã sánh bước bên nhau. Kiếp trước ngài đã nhìn lại bao nhiêu lần?"
"Ha ha ha… "
Hạ Thiên cười rất thoải mái: “Kiếp trước, vì để kiếp này gặp được nàng, ta cũng không có làm gì, cả đời chỉ nhìn về phía nàng!”
Tư Mã Lan không khỏi ngây ngốc!
Thân hình có phần gầy gò của Hạ Thiên càng ngày càng cao hơn trong mắt nàng.
Tư Mã Qua chớp đôi mắt to nói: "Tiểu thư, Vương gia đang thổ lộ với người à?"
Tư Mã Lan đỏ mặt: “Thật là một chuyện tình thú vị!”
"Tựa như rượu mạnh, suýt chút nữa khiến lòng ta say."
"Nhưng, còn thiếu một chút!"
Tư Mã Qua sửng sốt: "Tiểu thư, ta gần như say rồi... Chẳng lẽ người không có?"
"Hahaha…"
Tư Mã Lan mỉm cười sâu xa: "Vương gia, không thành thật!"
Nhưng nàng không nói không thành thật ở chỗ nào?
Tại thời điểm này.
"Khà khà…"
Yêu nữ y phục đen không thể chịu nổi nữa!
Nàng ta cười điên cuồng đến mức cơ ngực run lên, ghen tị nói: "Thật là một đôi nam nữ chó má!"
Yêu nữ mặc y phục màu đen cười khẩy.
“Hoang Thân Vương, nếu ngươi cứ nhất quyết muốn đổi mạng lấy mạng của tiểu tướng quân này thì bổn thánh sứ không khách sáo nữa!”
“Vừa nhay giết chết ngươi để trả thù cho các huynh đệ!”
“Ta muốn xem xem tài nữ số một đế đô này lục soát bốn bể như thế nào? Làm sao có thể tìm được ta?”
Lúc này.
Hạ Thiên đã đi đến trước mặt yêu nữ mặc y phục màu đen, nở nụ cười trên môi: “Chẳng phải ngươi muốn giết ta để trả thù sao?”
“Giết đi!”
Yêu nữ mặc y phục đen nheo mắt lại, thanh kiếm như rắn độc, đâm vào ngực Hạ Thiên: “Vậy ngươi chịu chết đi!”