Mục lục
Cửu Long Đoạt Vị- Tuyệt Thế Thái Tử - Ss Tần (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tạ ơn phụ hoàng!"

Hạ Thiên giả vờ vui vẻ.

Sắc mặt của Hạ hoàng chuyển từ u ám sang tươi sáng: “Nói tạm biệt với mẫu phi ngươi rồi quay về cung Tiểu Hạ thu dọn đồ đạc đi!”

"Vâng!"

Tần quý phi kéo tay Hạ Thiên: "Hoàng thượng, ta đưa Thiên Nhi ra khỏi Ngự thư phòng!"

"Ừ."

Hai mẹ con nắm tay nhau quay người rời đi.

Hạ hoàng nhìn chằm chằm vào bóng lưng của họ với vẻ mặt phức tạp...

Một lúc sau.

Bên ngoài Ngự thư phòng.

Với đôi mắt rưng rưng và sự không đành lòng trên gương mặt xinh đẹp, Tần quý phi nhẹ nhàng ôm lấy Hạ Thiên và thì thầm vào tai hắn: "Sau khi ra khỏi Đế Đô, không cần lo lắng cho nương, ta tự có năng lực bảo vệ mình. Ở nước Đại Hạ, có một tổ chức bí mật tên là Tiềm Long Hội, trong đó đều là các cựu thần tiền triều và con cháu của họ, có thể tin tưởng! Bọn họ có thể giúp con!"

Hạ Thiên cảm nhận được sự ấm áp của tình thương của mẹ: “Mẫu phi, bảo trọng! Chờ con ba năm!"

Tần quý phi gật đầu: “Trước tiên phải sống sót.”

Hạ Thiên xoay người rời đi: "Mẫu phi, chờ con…”

Tần quý phi ngây ngốc nhìn bóng lưng Hạ Thiên, cho đến khi biến mất nhưng bà vẫn chưa chịu rời đi.

Cung Tiểu Hạ.

Bên ngoài hoàng cung là hành cung của Hạ Thiên.

Dựa theo quy củ của triều Đại Hạ, các Hoàng tử chưa đến tuổi trưởng thành đều phải sống trong hoàng cung và có một cung điện để ở.

Nếu là Hoàng tử đến tuổi trưởng thành thì sẽ phải chuyển ra khỏi hoàng cung và sống trong một phủ đệ bên ngoài cho đến khi đi đến đất phong “tự quốc”.

Nhân lực bên trong Tiểu Hạ rất đơn giản, chỉ có bốn thái giám và bốn cung nữ.

Sau khi trở lại cung điện.

Hạ Thiên triệu tập các thái giám và cung nữ: “Ta sắp đi Đại Hoang Châu tựu quốc, sáng sớm sẽ đi, các ngươi có ai nguyện ý đi theo ta không?”

Chỉ có một tiểu thái giám tuấn tú giơ tay: "Vương gia, Tiểu Bạch nguyện ý!"

Hạ Thiên mỉm cười vui vẻ, hắn đưa bát ngọc vua ban cho Tiểu Bạch: "Từ giờ trở đi, ngươi chính là tổng quản của vương phủ Hoang Châu, cất kỹ cái bát ngọc vua ban này đi. Những người rời đi, mỗi người sẽ nhận được mười lượng bạc phí thôi việc."

"Vâng!"

Tiểu Bạch bằng tuổi Hạ Thiên, đều mười sáu tuổi, thường ngày trông nom cuộc sống sinh hoạt của Hạ Thiên, tuy chỉ là một tiểu thái giám nhưng có quan hệ rất tốt với hắn.

Bình thường các công việc trong cung Tiểu Hạ đều do hắn ta quản lý.

Sau đó, Hạ Thiên bước vào thư phòng và bắt đầu thu dọn vật dụng cá nhân của mình.

Ngoài vàng bạc và trang sức, hắn còn muốn mang theo một số lượng lớn sách.

Đại Hoang Châu là nơi hoang dã, sách có thể phát huy tác dụng rất lớn tại nơi đó.

Phía bên kia.

Hạ Thiên vừa đi, các thái giám và cung nữ muốn rời đi đều lên tiếng, bọn họ cảm thấy rất khó hiểu trước sự lựa chọn của Tiểu Bạch: “Tiểu Bạch, cả triều đều biết… vị bên trên kia và Thái tử muốn giết Cửu Hoàng tử, ngươi đi theo hắn chính là tự tìm cái chết đấy.”

“Bình thường Cửu Hoàng tử nhát gan, sợ gặp phiền phức, không dám chắc có thể bảo vệ ngươi, tốt nhất ngươi nên đi theo chúng ta đi!”

"Trong hoàng cung rộng lớn này, tùy tiện tìm một chủ tử cũng tốt hơn là đi theo hắn!”

Ánh mắt Tiểu Bạch kiên định, thái độ kiên quyết: "Không."

“Mười ba năm trước, nếu không phải Cửu Hoàng tử cứu ta... ta đã sớm bị lão thái giám đó đánh chết rồi.”

"Nếu không báo đáp thì uổng công làm người.”

“Đến đây, mỗi người mười lạng bạc…”

Các thái giám và cung nữ đều lắc đầu thở dài.

Bọn họ nhìn Tiểu Bạch... như thể đang nhìn một cái xác chết.

Không lâu sau đó.

Cả cung Tiểu Hạ chỉ còn lại Hạ Thiên và Tiểu Bạch, hai người đang bận rộn thu dọn hành lý.

Đột nhiên, thị vệ canh giữ cửa cung vội vàng đi tới: “Tham kiến Hoang Châu vương điện hạ.”

"Có chuyện gì?"

"Bên ngoài cửa cung có một đám con cháu hoàng thất tuyên bố khiêu chiến sinh tử với điện hạ!"

Hạ Thiên không khỏi thắc mắc: “Tại sao?”

Thị vệ nói với vẻ mặt như đang xem kịch vui: “Đám con cháu hoàng tộc này nói điện hạ và bọn họ có mối thù đoạt thê. Nếu ngài là nam nhân thì đến võ đài sinh tử hoàng gia để luận sinh tử.”

“Mối thù đoạt thê?”

Hạ Thiên chợt bừng tỉnh!

Tư Mã Lan này được mệnh danh là mỹ nữ bậc nhất Đại Hạ, trong mười mỹ nữ hàng đầu thiên hạ, nàng đứng thứ ba, người thích nàng chắc hẳn có thể xếp hàng từ Đế Đô đến tận Đại Hoàng Châu.

Đây gọi là người thường vốn không có tội, giữ ngọc lại thành có tội.

Không, một vương tử vô dụng có được mỹ nữ tuyệt thế chính là nguồn gốc của tội lỗi.

Tối nay.

Với một thánh chỉ ban hôn, Tư Mã Lan trở thành vương phi của hắn chỉ sau một đêm… khiến những người ái mộ nàng trong toàn thành phải than vãn.

Bọn họ hận đến mức muốn giết Hạ Thiên.

Đặc biệt là... còn yêu cầu Tư Mã Lan đi cùng Hạ Thiên đến đất phong để thành hôn, điều này càng kích thích thần kinh của những người ái mộ nàng.

Chỉ cần tưởng tượng cảnh người tình trong mộng của mình bị một vương tử vô dụng cởi sạch quần áo và đè dưới thân rồi tùy ý nhào nặn cơ thể ngọc ngà của nàng, là đám đệ tử hoàng thất này không thèm để tâm đến thân phận Hoàng tử của Hạ Thiên nữa mà trực tiếp đến cửa khiêu chiến. Dù sao người tình đã là của Cửu Hoàng tử vô dụng, bọn họ chỉ còn lại… một giấc mộng thảm hại.

Có chết cũng chẳng sao!

Đúng lúc này, đám đệ tử hoàng thất đỏ hoe hai mắt, muốn đâm vào thận của Hạ Thiên, ngăn chặn ở cửa cung gào thét.

Hạ Thiên căn bản không quan tâm đến đám này.

Hắn càng quan tâm thái độ của Tư Mã gia hơn!

Nếu Tư Mã Lan thật sự trở thành Hoang Vương phi thì Tư Mã gia biết rõ mình sẽ trở thành cái gai trong mắt hoàng đế.

Nếu không muốn bị hoàng đế giết chết... Hạ Thiên nhất định phải chết!

Không thể để cho hắn sống sót đến được đất phong Đại Hoang Châu tựu quốc.

Đây là kế hoạch hiểm độc của Hạ hoàng.

Cũng là một âm mưu.

Trong mắt Hạ Thiên hiện lên một tia sáng lạnh lẽo: “Không cần để ý họ, sau giờ giới nghiêm, tự nhiên đám đệ tử hoàng tộc này sẽ rời đi.”

"Vâng!"

Nhìn thấy Hạ Thiên bình tĩnh như vậy, thị vệ không khỏi thất vọng rời đi.

Một ngày không có náo nhiệt để xem thật sự quá nhàm chán rồi!

Nhưng mà.

Trông có vẻ Cửu Hoàng tử hơi khác so với trước kia thì phải?

Chẳng lẽ là do không giả ngu nữa?

Sáng sớm, mới tờ mờ sáng.

Hạ Thiên và Tiểu Bạch mỗi người tự điều khiển một cỗ xe ngựa chở đầy hàng hóa ra khỏi cung điện, dẫn tới dọc đường thu hút những ánh mắt liếc nhìn và tiếng thì thầm của các thị vệ và cung nữ, trong lời nói lộ ra sự cực kỳ khinh thường Hạ Thiên.

Đây là hành cung của Hoàng tử, khắp nơi đều là kẻ nịnh nọt người trên, chèn ép người dưới, sức mạnh của lời nói ác độc không kém gì dao sắc.

Tiểu Bạch nghe thấy thì sắc mặt tái mét, mấy lần định dừng xe lại, muốn tìm thái giám cung nữ lắm lời kia đấu một trận nhưng Hạ Thiên chẳng quan tâm: "Sau này, chúng ta dùng thực lực để khiến họ câm miệng."

Tiểu Bạch gật đầu thật mạnh, trong lòng nghẹn một hơi: "Được!"

Nói thật, Hạ Thiên rõ ràng là một thân vương, thế nhưng lại phải tự mình lái xe ngựa ra khỏi cung, cũng chỉ có một thái giám đi cùng, là người đầu tiên trong lịch sử như thế.

Có lẽ, Hạ hoàng muốn dùng thái độ này để chiêu cáo thiên hạ... Hoang Châu vương là Hoàng tử mà ông ta không muốn gặp nhất, điều này đã cổ vũ ý định giết người của một số người.

Vừa mới rời khỏi hoàng cung, Tiểu Bạch nhận lệnh của Hạ Thiên mang theo một chiếc xe chở đầy châu báu lái về phía hiệu thuốc lớn nhất Đế Đô.

Hạ Thiên điều khiển xe thẳng đến cửa thành phía Tây, hắn muốn tiếp nhận một ngàn hùng binh mà Thái tử giao quyền cho hắn.

Nửa canh giờ sau.

Cửa thành phía Tây.

Tướng quân và binh lính khom mình hành lễ, họ nhìn Hạ Thiên lái xe ngựa ra khỏi thành.

Lúc này còn chưa đến lúc nhận binh mà Hạ Thiên đã đến rồi!

Tuy nhiên, đã có một chiếc xe ngựa lộng lẫy dừng bên ngoài thành, phía trên có khắc một bông hoa tường vi xinh đẹp.

Nhìn qua là biết nó là của Tả thừa tướng Tư Mã.

“Kít!"

Hạ Thiên lái xe đến và dừng lại cạnh xe ngựa, hắn quay đầu lại, không khỏi cảm thấy kinh ngạc.

Trên xe ngựa có một nữ nhân tuyệt thế mặt mày như họa.

Một đôi mắt phượng to tròn như sao trời, chỉ cần liếc nhìn một cái là khiến người ta không thể thoát ra, chỉ muốn đắm chìm trong đó.

Bởi vì đôi mắt ấy sáng như sao trên trời và có yên lặng hay dịch chuyển cũng đều khiến người ta mê đắm vô cùng.

Nàng có dáng người mảnh khảnh, chiếc váy lụa ôm sát da thịt, ngực cao vút và eo thon đến kinh người, đến mức có thể nắm được, khiến người ta không khỏi muốn cởi đai lưng của nàng ra nghiên cứu đến tận cùng.

Đây là một mỹ nữ tuyệt thế với vẻ đẹp hút hồn, bề ngoài trông giống như một tinh linh bước ra từ trong núi, mà càng giống một tiên tử rơi vào hồng trần hơn.

Cho dù ba ngàn giai lệ trong hoàng cung đứng trước mặt nàng cũng sẽ phai mờ nhan sắc!

Hạ Thiên thưởng thức đã mắt, hắn chắp tay chào hỏi: "Quả nhiên nghe tiếng không bằng gặp mặt, cả đời bổn vương cũng ít khi gặp được vẻ đẹp như Tư Mã Lan tiểu thư.”

Tư Mã Lan khẽ mỉm cười, khuynh quốc khuynh thành, duyên dáng chào đáp lễ: “Nghe tiếng không bằng gặp mặt, thân vương tự mình lái xe đến đất phong… cả đời Tư Mã Lan cũng hiếm khi thấy.”

“Hoang Thân Vương điện hạ đoán xem... tại sao tiểu nữ lại ở đây đợi ngươi?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK