Hạ Thiên gầm lên theo nhịp trống, âm thanh rung chuyển trời đất: “Hoàng đế phong vương, ở Hoang Châu, đường khó đi, thổ phỉ hoành hành, muốn giết vương.
"Có chí sĩ, hộ đạo hộ vương, rút đao thương, xé rách ruột gan bọn cướp khiến hồn phách chúng tiêu tàn."
“Giương mắt nhìn chí lớn sục sôi, nổi trống nhìn về phía Tây Bắc.”
"Nỗi nhục của Hoang Châu chưa rửa sạch."
“Mối hận của vương, khi nào diệt?"
"Giết giặc trước, yên ổn lòng người, giẫm nát Thiên Lang, bắn Thiên Lang.
וו
Âm thanh vang dội mạnh mẽ, lan rộng khắp bầu trời.
Trong cuộc chiến.
Triệu Tử Thường như thể được truyền vào một luồng sức mạnh vô biên, đôi mắt hổ rưng rưng, một phát bắn chết hai kẻ thù: "Hay cho câu bắn Thiên Lang.
“Không hổ là vương của ta!”
Cao Phi nghe hiểu được một nửa: "Triệu ca ca, ta nghe Vương gia nói như vậy thì cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, thấy lời Vương gia nói đều thật lợi hại."
“Nhưng mà rốt cuộc Vương gia đang nói cái gì vậy?”
Trong mắt Triệu Tử Thường tràn đầy tôn sùng: "Vương gia nói hoàng đế phong người làm Hoàng Châu Vương, trên đường đi bọn cướp hung hãn đến mức dám giết cả người, thực sự quá càn quấy."
"Nhưng may mà có chúng ta sẽ hộ tống hắn đến đất phong. Rút đao thương ra khỏi vỏ, toàn bộ ác phỉ sẽ chết sạch."
"Hắn là thân vương của Đại Hạ nhưng lại bị bọn thổ phỉ chặn giết, trong lòng phẫn uất, nổi trống lên để muốn nói rằng... Thân là Hoang Châu Vương, hắn muốn gột rửa đi sỉ nhục mà người Thiên Lang gây ra cho Hoang Châu và báo thù cho người dân Hoang Châu!”
"Tuy nhiên, trước tiên hắn phải tiêu diệt bọn cướp và cai trị tốt Hoang Châu, sau đó lái chiến xa tấn công đế quốc Thiên Lang, san phẳng thánh sơn của đế quốc Thiên Lang và bắn chết đế vương của bọn họ."
Mắt của Cao Phi và Lô Thụ sáng rực lên: "Giết!"
Triệu Tử Thường: "Giết!"
Lúc này.
Tư Mã Lan nhìn bóng người Hạ Thiên đang đánh trống trận, nàng ngây ngốc nói: "Thì ra mục tiêu của ngươi không chỉ có giữ gìn đất phong Hoang Châu"
Tư Mã Qua bày ra vẻ mặt không tin: "Tiểu thư, mặc dù hắn rất thông minh, cũng có năng lực, nhưng không thể nào đánh vào đế quốc Thiên Lang để báo thù được."
"Đế quốc Thiên Lang quá mạnh mẽ."
"Đại Hạ cử ra quốc lực cũng không thể đánh lại được huống chi là một Hoang Châu nghèo nàn cằn cỗi.
Tư Mã Lan trầm mặc một lúc: "Ngươi không tin hắn có thể làm được sao?"
“Ta không tin!”
"Ta tin!"
Tư Mã Qua: "Tiểu thư, người yêu hắn à?"
Tư Mã Lan mỉm cười không trả lời.
Lúc này.
Triệu Tử Thường đã giết hàng trăm kỵ binh, giống như một chiến thần chém giết không mệt mỏi, một người chặn giết cả ngàn kỵ binh.
Tại thời điểm này.
Hạ Thiên buông dùi trống xuống, trầm giọng nói: "Tàng Nhất, ra tay đi."
"Vâng."
Tàng Nhất vẫy lá cờ đỏ trong tay.
"Ầm ầm ầm...
Trong bãi cỏ dại hai bên quan đạo, ở phía đuôi của kỵ binh giáp đen, một đám thiếu niên tàng kiếm chui ra từ đất, giống như những đầu hổ trồi lên nổ chết bọn cướp, thiết kiếm trong tay giết người dính máu, cực kỳ sắc bén.
Nếu kỵ binh không xông tới thì chính là mục tiêu sống trên lưng ngựa.
"Giết!"
Thiếu niên tàng kiếm, kiếm quang ảo diệu.
Người với kiếm như điện.
Tàng kiếm dụ hoặc, không gì cản nổi.
Kỵ binh giáp đen của Tào Mã chỉ có thể chiến đấu chống lại đến cuối cùng như một con thú bị mắc kẹt.
Chẳng mấy chốc, một đoàn ngựa trống không chạy điên cuồng trên quan đạo.
Kỵ binh giáp đen đã chết trên quan đạo.
"Chát chát chát..."
Trên người Triệu Tử Thường đầy máu, cả người bốc khói, hắn ta cưỡi ngựa trở lại trước mặt Hạ Thiên: "Vương gia, giặc cướp đã bị giết hết, Tử Thường trở về phục mệnh
Hạ Thiên mỉm cười ôn hòa: "Vất vả rồi!"
"Tiểu Bạch.
Π
"Dọn dẹp chiến trường."
"Vâng!"
Tiểu Bạch xoa xoa tay, vui tươi hớn hở nói: "Nơi này có ngàn chiến mã và ngàn bộ áo giáp đó"
"Phát tài rồi."
Hạ Thiên gật đầu: "Thu thập thi thể lại và thiêu toàn bộ. Nói cho mọi người rằng chúng ta chưa từng gặp những người này, cũng chưa từng đánh trận này.
"Vâng."
Lúc này.
Cao Phi và Lô Thụ đi tới bên người Tào Mã và tháo miếng vải đen che mặt của hắn ta ra: "Vương gia, ta biết tên cướp này.
Hạ Thiên cũng không ngạc nhiên: “Đây là tướng lĩnh đến từ đế đô sao?”
Tiểu Bạch gật đầu: “Tào Mã, tiểu nhi tử của Hữu thừa tướng Tào Uy.
Bấy giờ, Tư Mã Lan lặng lẽ ôm Triệu Tử Anh đáng yêu đi tới: "Vương gia."
"Đúng vậy, đây chính là Tào Mã, tiểu nhi tử của Hữu thừa tướng Tào Uy.