“Bọn họ nói thế nào?”
Lộc Hoa nhướn lông mày, hứng thú đợi người kia trả lời.
“Tổng giám đốc Phó đã cấm túc cô chủ Phó Âm rồi, không có sự cho phép của ông ấy thì cô ấy không được ra ngoài.” Quản gia vẫn luôn cung kính đáp.
Lộc Hoa hừ lạnh: “Cũng tốt, như vậy thì cô ta mới không có chạy tới thành phố Phương quấy rối, cuối cùng lỗ tai cũng có thể thanh tịnh được một thời gian rồi.”
Anh ấy phất tay ra hiệu cho người làm đi xuống, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào hai cánh cửa đang đóng sầm lại.
Ở nhà họ Phó của thành phố S.
Bên trong căn phòng của mình, Phó Âm đang nổi trận lôi đình.
“Sao cha có thể quá đáng như vậy chứ! Sao ông ấy lại có thể nhốt tôi ở trong phòng, đến ra khỏi cửa cũng không được chứ?”
Người giúp việc rụt rè đi qua, nhỏ giọng an ủi cô ta: “Cô chủ, cô đừng đau buồn quá. Chỉ là cấm túc mà thôi, cô cứ ở nhà đợi một thời gian ngắn nữa rồi cũng sẽ qua.”
“Bà thì biết cái gì? Cút ra ngoài cho tôi!”
Phó Âm đi tới bình hoa rút hết hoa bên trong ra ném mạnh về phía người giúp việc kia, quát: “Cút nhanh lên, đừng có ở đây làm chướng mắt tôi!”
Dường như vẫn chưa thấy hả giận, cô ta lại cầm bình hoa lên đập mạnh xuống đất.
“Cô chủ, đừng như vậy mà. Đây chính là bình hoa thủy tinh bà chủ mua từ nước F mang về đây, có giá rất đắt, không thể quăng xuống đất được!”
Người giúp việc nhìn thấy bình hoa bị rơi xuống đất vỡ một góc kia lại thấy vô cùng chua xót, nhưng lại không dám tùy ý tới cản lại.
“Những thứ này đều là đồ trong nhà tôi, tôi muốn quăng như nào thì quăng, một ngươi giúp việc cỏn con như bà lại dám ở đây huơ tay múa chân với tôi? Còn dám lắm lời nữa, tôi cắt lưỡi bà bây giờ!”
Phó Âm huơ hết đống mỹ phẩm trên bàn xuống đất vang lên từng tiếng lộp bộp giòn tan, vô cùng chói tai.
Người giúp việc biết có khuyên ngăn như nào đi nữa cũng không thể can ngăn người này được, cho nên không muốn tự mình chuốc lấy khổ, bèn phóng thẳng về phía cửa, đóng lại rồi rời đi.
Dĩ nhiên tổng giám đốc Phó và bà Phó đều có thể nghe được tiếng Phó Âm quậy phá ở trên lầu. Sắc mặt của tổng giám đốc Phó trông vô cùng u ám, ông ta ném đầu thuốc lá vào trong gạt tàn thuốc.
“Coi đứa con gái ngoan mà bà dạy dỗ đó!”
“Ông nói cái gì vậy?”
Bà Phó bất mãn: “Lẽ nào nó không phải là con của ông à? Vội vàng phủi bỏ quan hệ như vậy, ông là đang muốn chối bỏ trách nhiệm sao?”
“Nếu như không phải bà cứ luôn nuông chiều nó, nó có trở nên như vậy sao? Lần này Lộc Hoa muốn hủy bỏ hôn ước, cho dù tôi có xuống nước nói như thế nào cũng không có kết quả. Còn để cho nó tiếp tục tác oai tác oái như thế, sớm muộn gì rồi cái nhà họ Phó này cũng sẽ bị hủy hoại trong tay của nó thôi!” Tổng giám đốc Phó ngập tràn lửa giận mà nói.
“Ông!”
Bà Phó vừa định phản bác lại, Phó Thần Dật từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy bầu không khí rất căng thẳng bèn vội vã đứng ra giảng hòa.
“Cha mẹ, Tiểu Âm bị cấm túc nên tâm trạng có bực bội là chuyện bình thường, cứ để cho nó trút giận một chút là được rồi.”
“Đó cũng không phải là cách trút hết ấm ức ra ngoài. Con nghe thử đi, cứ để cho nó đập như vậy, mấy thứ mỹ phẩm thương hiệu đắt đỏ trên thế giới đó sớm muộn rồi cũng sẽ bị đập sạch hết ráo thôi!”
Tổng giám đốc Phó chỉ tay lên trên lầu, liên tục thở dài, vẻ mặt trông vô cùng tiếc nuối.
Tiếng đập đồ cứ thoáng chốc lại vang lên, Phó Thần Dật thầm nghĩ ngợi, sau đó quyết định tự mình lên lầu an ủi người kia.
Phó Âm ở lầu trên, trên tay cầm cái mâm trang trí đồ cổ muốn đập xuống đất.
“Là ai đã chọc giận cô hai Phó Âm của chúng ta vậy kìa?” Phó Thần Dật cầm lấy cái mâm trong tay của người kia, khéo léo đặt xuống ghế sô pha: “Tức giận hại thân thể, em quăng hai cái, trút giận một chút là được rồi.”
“Anh!”
Phó Âm uất ức kéo lấy cánh tay của Phó Thần Dật: “Cũng vì con đàn bà đã ly dị đó mà Lộc Hoa lại muốn hủy bỏ hôn ước với em!”
Phó Thần Dật véo mặt của cô ta nói:
“E là không chỉ có đơn giản vậy đâu nhỉ? Cái đầu đen tối này của em suy tính gì, anh còn không hiểu rõ nữa sao?”
“Sau khi con đàn bà đó ly dị, Lộc Hoa vẫn luôn cho cô ta ở lại trong biệt thự, còn chăm sóc cho cô ta rất chu đáo dịu dàng, anh bảo em làm sao nuốt trôi cục tức này chứ?”
Phó Ân vô cùng căm phẫn nói tiếp.
“Anh, em biết từ nhỏ tới lớn anh là người yêu thương em nhất, anh giết chết con nhỏ Sanh Ca đó cho em được không!” Cô ta lắc tay của người kia nũng nịu: “Lẽ nào anh nhẫn tâm trơ mắt nhìn người đàn ông của em gái mà anh thương yêu nhất bị người phụ nữ khác cướp mất sao?”
Phó Thần Dật bên này đồng tử giãn ra, hai tay đè chặt Phó Âm hỏi: “Tiểu Âm, em nói lại lần nữa đi, cô gái đó tên gì?”
Phó Âm có chút ngơ ngác, vẫn lặp lại lần nữa: “Sanh Ca, là cô nhi trong viện mồ côi của thành phố Phương. Cô ta có tư cách gì mà tranh giành cùng với em chứ. Mà anh, lẽ nào anh biết cô ta?”
Sanh Ca…
Cái tên này quá quen thuộc.
Là cô sao?
Nhưng mà, sao cô lại là cô nhi được…
Phó Thần Dật buông tay ra, xoay người suy ngẫm lời nói của em gái, trong lòng lại không khỏi dấy lên nghi ngờ.
“Anh, anh sao thế?”
Phó Âm phát hiện người kia có điểm quái lạ, lập tức thắc mắc.
“Người tên Sanh Ca đó, em có hình chụp cô ấy không?”
“Quãng thời gian trước cô ta còn lên hot search nữa mà, nói không chừng trên mạng có ảnh chụp của cô ta, anh không biết à?”
Phó Thần Dật lắc đầu.
Anh ta trước giờ là kiểu người nói không với mấy tin dramma trên mạng, với lại chuyện mà Phó Âm nói lại không có rầm rộ lắm ở thành phố S, xem ra là vì có sự nhúng tay của mấy thế lực lớn bên trong rồi.
Là nhà họ Lộc ư?
Nhưng mà tại sao nhà họ Lộc lại phải dập tắt tin đồn thất thiệt của cô gái đó như vậy chứ?
Nghi vấn trong lòng anh ta mỗi lúc một sâu.
Phó Âm ngồi vào ghế sô pha, tức giận lấy điện thoại ra lục tìm hình của Sanh Ca trước đó bị người ta chụp trộm tung lên mạng, sau đó đưa tới trước mặt Phó Thần Dật.
“Anh, anh nhất định phải giúp em. Chỉ cần con khốn này chết đi thì sẽ không ai tranh giành Lộc Hoa với em được nữa…”
Phó Âm vẫn còn đang lải nhải, Phó Thần Dật ngó nhìn hình chụp trong điện thoại, ánh mắt cũng lập tức trở nên kích động.
“Anh? Anh có nghe em nói gì không vậy?”
Phó Âm gào lên cắt ngang trạng thái ngây ngẩn của người kia.
“Vậy là, em vẫn một mực mong cô ấy chết?”
“Đúng vậy!” Phó Âm kiên định đáp.
Phó Thần Dật cốc đầu của cô ta, vẻ mặt chỉ hận không rèn giũa được tính nết của người này.
“Anh phải nên mắng em như thế nào mới được đây chứ? Em càng nhắm vào cô ấy, sẽ càng tự tay đẩy Lộc Hoa ra khỏi mình!”
“Anh, ý anh là sao?”
Phó Âm tránh cái cốc đầu đó của Phó Thần Dật, vô cùng bất mãn hỏi lại.
Người bên đây thật sự là bị cô ta chọc cho vừa giận vừa buồn cười: “Người mà em muốn hại chết đó chính là em gái ruột của anh ta, em thấy anh ta có nên xa lánh em, chán ghét em được chưa?”
“Gì cơ? Em gái?”
Phó Âm khiếp sợ đến tột đỉnh.
Sanh Ca lại là em gái của Lộc Hoa? Sao lại có thể như thế được?
“Không phải sáu năm trước đã có tin đính chính cô út của nhà họ Lộc đã qua đời rồi sao? Mặc dù em chưa từng nhìn thấy, nhưng mà em đã điều tra gia cảnh của Sanh Ca rồi, cô ta rõ ràng là cô nhi mà!”
Phó Thần Dật thở dài: “Với năng lực của nhà họ Lộc, họ đã không muốn để em điều tra ra được rồi thì làm sao em có thể điều tra được chứ. Còn lý do tại sao nhà họ Lộc lại làm thế, có lẽ là muốn bảo vệ cho cô ta.”
Không bao lâu sau, Phó Thần Dật đã nói rõ hết tất cả mọi chuyện rồi.
Phó Âm ngây người tại chỗ, đã kinh hoàng đến không nói được gì nữa.
Phó Thần Dật nhìn căn phòng bị người kia đập đến bừa bộn, lại nói: “Nếu như em còn muốn tiếp tục duy trì hôn ước với Lộc Hoa, vậy cũng đừng nghĩ tới chuyện giết cô ấy nữa. Khoảng thời gian này em cứ ngoan ngoãn ở nhà, suy nghĩ xem nên làm sao để xin lỗi người ta đi.”
Anh ta vỗ vỗ vai Phó Âm, rời khỏi phòng.
Sáu năm trước lúc Sanh Ca mất tích, nhà họ Lộc cũng công bố rằng cô đã chết, đã có khoảng thời gian Phó Thần Dật vô cùng đau lòng.
Sau đó, dù được cha mẹ ngấm ngầm làm mai rất nhiều cô chiêu trong gia đình giàu có, nhưng mà anh ta lại không thể nào quên được Sanh Ca.
Bây giờ đã biết cô vẫn còn sống, đồng thời còn đang ở thành phố Phương, Phó Thần Dật chỉ hận không thể mọc ra đôi cánh mà bay thẳng tới bên cạnh cô.
Phó Thần Dật rời khỏi phòng, Phó Âm vẫn kinh động đến ngây người ở đó, rất lâu sau mới phản ứng lại được.
Những chuyện mà cô ta trước đó vốn không thể nào hiểu nổi, bây giờ đã có lời đáp rồi.
Vì sao Sanh Ca lại ăn cơm cùng với Lộc Hoa trong phòng làm việc của anh ấy, vì sao Lộc Hoa lại che chở Sanh Ca hết lòng, vì sao Sanh Ca vừa tới Angle đã lên thẳng vị trí tổng thanh tra quản lý…
Vậy cô ta, chẳng phải đã suýt chút làm hại em dâu của mình rồi sao?