Sanh Sanh?
Sanh Ca hoảng hốt, Phong Ngự Niên cũng… uống rượu dởm sao?
Cô không nói gì, Phó Thần Dật nghe thấy Phong Ngự Niên cắt ngang màn tỏ tình của mình trong lòng anh ta vô cùng tức giận.
Mượn men cồn ngấm trong người, anh ta từ dưới đất đứng lên xông đến một tay hung hăng nắm lấy cổ áo Phong Ngự Niên, tay còn lại nắm chặt thành nắm đấm chuẩn bị đánh vào mặt Phong Ngự Niên.
“Hai ngày trước chính anh là người đã hại cô ấy, anh có tư cách gì mà lượn lờ trước mặt cô ấy!”
Phong Ngự Niên không động đậy cũng không giải thích, anh nhìn anh ta, đôi mắt đen láy ấy không hề tỏ ra yếu thế.
Phó Thần Dật vô cùng tức giận, anh ta nhìn nắm đấm và muốn tung đòn.
Sanh Ca hét lên: “Thập Thất, Thập Bát!”
Lộc Thập Thất và Lộc Thập Bát lập tức nhảy vào bằng đường cửa sổ rộng mở và tách hai người đang đánh nhau ra.
Phó Thần Dật chưa đánh được nên anh ta rất buồn bực: “Sanh Ca, sao em không để anh dạy dỗ anh ta?”
Sanh Ca ra hiệu cho Lộc Thập Thất và Lộc Thập Bát: “Cậu Phó uống say rồi, đưa cậu phó về đi.”
“Vâng.”
“Anh không say, thật đấy Sanh Ca anh không say…”
Phó Thần Dật cứ liên tục lải nhải chân anh ta đi không vững được hai vệ sĩ khiêng đi, giọng nói ngày càng xa dần.
Cuối cùng cũng yên tĩnh, Phong Ngự Niên cũng không giả vờ đau bụng nữa anh trở lại vẻ mặt điềm tĩnh thường ngày.
Sanh Ca mỉa mai liếc nhìn anh: “Sao không tiếp tục giả vờ nữa?”
Phong Ngự Niên mím chặt môi anh không nói một lời đi đến trước chân cô, khuỵu chân xuống quỳ trước mặt cô.
Lần này là anh chủ động muốn quỳ.
Lúc nãy Phó Thần Dật quỳ một chân là để thể hiện tình yêu, còn anh quỳ hai chân là chuộc tội.
Sanh Ca không hiểu hành động của anh: “Anh làm gì vậy?”
Phong Ngự Niên ngẩng đầu lên nhìn cô bằng ánh mắt kiên định: “Có một chuyện làm anh canh cánh trong lòng nhiều năm, tối nay em có thể nói cho anh biết không?”
“Anh nói thử xem.”
“Vào ngày 14 tháng 3 của 13 năm về trước rốt cuộc em có từng đi đến Tùng Lâm Nhai không? Có từng cứu một cậu bé không?”
Sanh Ca đang định mở miệng phủ nhận.
Nhưng Phong Ngự Niên lại tiếp tục nói: “Nếu em tiếp tục trả lời qua loa lấy lệ như trước đây thì anh sẽ tiếp tục điều tra. Nếu không thu được kết quả cuối cùng anh sẽ không dừng lại.”
Sanh Ca chưa bao giờ nghiêm túc xem xét chuyện này: “Lời nói thật của tôi quan trọng sao? Có được kết quả này quan trọng sao?”
“Quan trọng.”
Bốn mắt nhìn nhau, Sanh Ca thấy được sự mong đợi, khẩn thiết trong đôi mắt anh và cả khao khát chờ mong cô có thể nói sự thật.
“Có được câu trả lời của tôi chẳng lẽ anh sẽ không tiếp tục điều tra nữa?”
“Đúng.”
Giọng điệu của người đàn ông vô cùng kiên định.
Vậy được, chuyện cứu người đó chỉ là ngoài ý muốn, đối với cô đó chỉ là chuyện nhỏ không đáng kể tới nên nói với anh cũng chẳng sao: “Đúng, tôi đã từng đến đó, hình như ngày hôm đó tôi đã cứu một cậu bé trong vụ tai nạn ô tô còn những chuyện khác thì không nhớ rõ.”
Khoé mắt Phong Ngự Niên hơi đỏ, giọng nói trầm thấp của anh có chút run rẩy: “Vậy là đủ rồi.”
Mấy năm qua anh thực sự đã sai lầm nghiêm trọng! Sai lầm vô căn cứ!
Người anh thích và người anh biết ơn hoá ra là cùng một cô gái hơn nữa rõ ràng anh đã từng có được nhưng lại không biết trân trọng…
Ngực Phong Ngự Niên đau nhói.
Anh quỳ gối về phía Sanh Ca, anh gọi cô với đôi mắt đỏ hoe: “Sanh Sanh, anh…”
“Dừng lại!”
Sanh Ca bị hai từ này làm sởn tóc gáy, mỗi lần anh nói mấy lời nhẹ nhàng đều giống như đang có âm ưu ngấm ngầm, anh không thể nói chuyện một cách bình thường sao?
Hơn nữa… Sanh Sanh?
Sao anh không gọi Ca Ca chứ!
Vẻ mặt Sanh Ca nghiêm túc, cô nói với anh: “Tôi cho anh hai sự lựa chọn, gọi chủ nhân hoặc là gọi Sanh Ca.”
Sắc mặt Phong Ngự Niên tái nhợt, sau khi đấu tranh nội tâm một lát anh nói: “Vậy cứ nên gọi là Sanh Ca đi.”
Sau khi đấu tranh anh tiếp tục nói bằng giọng run run: “Mấy ngày nay cuối cùng anh đã hiểu tình cảm của mình và biết rằng trước đây mình đã phạm sai lầm nghiêm trọng như thế nào… Sanh Ca, hoá ra người mà anh thích, người mà anh yêu và biết ơn là em, từ đầu tới cuối đều là em! Là anh ngu ngốc, là anh ngày đó…”
Không đợi anh nói xong Sanh Ca đã dùng ngón tay nâng cằm anh lên.
Nhìn thấy sự hối hận trên mặt anh, trong đôi mắt tràn đầy sự xót xa ân hận, giả vờ giống y như thật ấy.
“Để tôi đoán thử xem, anh đã nghĩ thông suốt rồi nên muốn gạo nấu thành cơm đúng không?”
Cô nhếch môi mỉm cười, trong ánh mắt cô không hề che giấu sự mỉa mai.
Ngoài sự mỉa mai và lạnh nhạt thì chẳng còn cảm xúc gì khác trong đôi mắt ấy.
Trái tim Phong Ngự Niên quặn đau.
Anh không ngạc nhiên khi những lời mà Lý Phi nói hôm đó bị vệ sĩ nghe được và báo lại cho cô, nhưng anh tuyệt đối không làm loại chuyện dơ bẩn như vậy.
“Anh không bao giờ làm những hành động cưỡng ép em như vậy, từ nay trở đi anh sẽ không lừa dối và giả vờ với em nữa. Cho dù em có tin hay không anh cũng sẽ chứng minh cho em thấy. Anh nợ em, cho dù bồi thường hay phải trả giá anh đều sẵn lòng, chỉ cần em có thể cho anh thêm một cơ hội.”
“Cơ hội?”
Sanh Ca nghệ thấy vậy bật cười: “Tôi không quan tâm hôm nay anh uống nhầm thuốc hay đầu óc có vấn đề nhưng có chuyện tôi phải nói rõ ràng với anh! Tôi sẽ không bao giờ đi vào vết xe đổ ngày xưa mà đi tái hôn với anh, cả đời này đều không có khả năng đó trừ khi tôi chết.”
Trừ khi cô chết sao?
Phong Ngự Niên mỉm cười đau thương, anh hiểu tính cách của cô nhưng anh vẫn không bỏ cuộc anh nhất định phải thử rồi khiến trái tim mình lại thêm đau…
“Là do anh đã làm em tổn thương quá sâu không xứng để được em tha thứ vậy thì để anh cả đời này ở bên cạnh em, làm người giúp việc cả đời này cho em để chuộc tội.”
Cả đời?
Sanh Ca khẽ nhướng mày, nhếch môi nói: “Nói như vậy, nếu sau này tôi gả cho một người đàn ông khác, anh cũng có thể chịu đựng trơ mắt đứng nhìn tôi và anh ấy ngày ngày mặn nồng với nhau sao?”
Sống lưng Phòng Ngự Niên đột nhiên căng cứng cả khuôn mặt lập tức tái nhợt.
Sanh Ca thấy phản ứng này của anh thì cười khẩy rồi buông tay đang giữ cằm anh ra sau đó đứng dậy đi lên tầng.
“Phong Ngự Niên, cả đời quá dài ai biết được sẽ xảy ra chuyện gì, anh có thể sống sót qua năm nay rồi sau hẵng nói.”
Phong Ngự Niên quỳ dưới đất một hồi lâu, bên tai vẫn văng vẳng câu nói lúc nãy của Sanh Ca.
Anh thực sự có thể chịu đựng cái cảnh cô và người đàn ông khác ngày ngày mặn nồng với nhau sao?
Đáp án là: Anh không làm được!
Anh ở trong phòng khách rất lâu và dần dần cũng nghĩ thông suốt.
Sanh Ca không tin anh đã sám hối vậy thì anh sẽ làm cho cô thấy!
Anh ngoan ngoãn dọn dẹp bát đĩa còn lại trên bàn rồi mới trở về phòng tắm rửa.
Vừa bước vào phòng tắm, lúc cởi quần tây có hai túi gì đó rơi xuống sàn vang lên tiếng động rất khẽ.
Phong Ngự Niên cúi người nhặt lên thì thấy đó là ba túi đường bỏ cà phê.
Anh cũng không để ý lắm, có lẽ ban ngày lúc pha cà phê anh đã bỏ vào trong túi, anh tiện tay để lên tủ đầu giường rồi tiếp tục đi tắm.
Tắm xong anh mặc áo choàng tắm đi ra, anh vừa sấy khô tóc thì giọng Sanh Ca ở dưới tầng vâng lên: “Phong Ngự Niên, anh đến phòng làm việc đi.”
Anh lập tức thay quần áo xuống tầng, mở phòng làm việc ra anh thấy Sanh Ca vẫn đang ngồi tăng ca trước máy tính.
Bởi vì uống rượu vang đỏ nên trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đã ửng hồng, rất say nhưng ánh mắt lại trong veo.
Thấy anh đi vào Sanh Ca thấp giọng dặn dò: “Anh đi pha cà phê đi.”
Muộn vậy rồi còn uống cà phê?
Phong Ngự Niên nhíu mày muốn khuyên ngăn cô: “Tối nay em uống rượu rồi, nghỉ ngơi sớm đi, buổi tối uống cà phê rồi thức khuya ảnh hưởng không tốt cho sức khỏe.”
Sanh Ca nhíu mày lạnh lùng nhìn anh: “Mau đi đi!”
Chương trình tìm kiếm tài năng sẽ kết thúc vào ngày kia và cô dự định sẽ phát sóng trực tiếp buổi cuối cùng.
Vì vậy trong hai ngày này cô phải lập xong bản kế hoạch bởi vì giao cho người khác cô không yên tâm.
Phong Ngự Niên thấy sự kiên định trong mắt cô, cô luôn là người có chủ kiến, chuyện cô đã quyết định thì sẽ không dễ dàng thay đổi.
“Em muốn thức đến bao lâu anh sẽ thức với em.”
Phong Ngự Niên quay người xuống tầng đi đến phòng bếp.
Anh thong thả pha xong cà phê thì phát hiện túi đường đã hết.
Nhớ ra phòng mình có mấy túi anh trở về phòng lấy đại một túi bỏ vào trong khay đựng cốc cà phê.
Sanh Ca rất tập trung vào màn hình máy tính, Phong Ngự Niên đặt cốc cà phê bên cạnh tay cô rồi quay người đi ra ngoài, sau khi đóng cửa lại anh dựa vào cửa thức đêm cùng với cô.
Khoảng nửa tiếng sau trong phòng làm việc đột nhiên vang lên tiếng thở dốc khác thường.