Nấu cơm cái rắm!
Trừ phi Sanh Ca tự nguyện, anh tuyệt đối sẽ không làm bất cứ chuyện gì bắt buộc cô.
Hơn nữa, hôm qua người mãnh liệt là Sanh Ca!!
Tối qua Kỷ Ngự Đình bị đánh rất nặng, giờ lưng còn ẩn ẩn đau, có thảm thì cũng không mình anh thảm được.
Hắn lạnh lùng quét Tự Niên một cái: “Câu vừa rồi, một chữ trừ một tháng lương, cậu tự tính đi.”
“Hả?!”
Họa từ trên trời giáng xuống, biểu cảm đau khổ của Tự Niên thật sự là không thể thảm hơn.
Câu vừa rồi nói dài như vậy, thế thì không phải anh ta làm không công cả năm à?
Cấp trên vô tình vô nghĩa, cố tình gây sự!
Anh ta chìm đắm trong đau buồn, chết lặng tại chỗ.
Kỷ Ngự Đình nhếch môi cười đểu, quay đầu bước đi, mặc dù lưng đau cổ đau nhưng bước đi của anh vẫn vô cùng nhanh nhẹn, tinh thần phấn chấn, có vẻ tâm trạng rất tốt.
Tự Niên vừa đuổi theo vừa kêu rên: “Boss! Là miệng tôi không tốt! Cho tôi cơ hội lấy công chuộc tôi đi!”
Lâu lắm rồi Sanh Ca không ngủ được giấc yên ổn như vậy!
Cô ngủ một mạch đến chín rưỡi mới bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
“Cục cưng, chuyện tối qua cha đã dạy bảo nó rồi, sau này tuyệt đối sẽ không xảy ra vấn đề như vậy nữa, hôm nay con về biệt thự nghỉ ngơi chứ? Ngày kia là tiệc tẩy trần của con đấy, con vẫn phải chuẩn bị một chút, khụ khụ…”
Tiếng ho cuối câu của Lộc Thiệu Nguyên rất gây chú ý.
Sanh Ca ngủ đến mơ mơ hồ hồ, ngẫm rồi mới nói: “Vâng.”
“Vậy thì hôm nay con làm xong việc, nhớ về sớm để thử lễ phục, được không?”
“Dạ”
Cúp điện thoại, cô trở mình định ngủ tiếp, nhưng ý thức của cô dần dần trở nên rõ ràng.
Hôm qua cô không về nhà họ Lộc, đến quán bar Mật Sắc uống rượu.
Nhưng mà, sao cô lại ngủ trên giường?
Cô chợt ngồi dậy, nghiêng đầu nhìn thấy sàn nhà bên cạnh tủ đầu giường đầy những mảnh sành sứ vỡ vụn, cô ngây ra một lúc rồi vội gọi điện cho Lộc Thập Ngũ và Lộc Thập Thất.
Sau khi Kỷ Ngự Đình đi, cả hai đứng ở cửa nhận được điện thoại Sanh Ca gọi thì nhanh chóng vào.
Đêm qua Sanh Ca uống say, không nhớ đêm qua đã xảy ra chuyện gì cho lắm: “Đêm qua ai đưa tôi về khách sạn?”
“Là cậu Ngự, anh ấy còn chăm sóc cô cả đêm nữa.”
Sanh Ca nhíu chặt mày.
Lập tức kiểm tra người mình thấy cả người còn nguyên, thì thở phào nhẹ nhõm.
May mà Kỷ Ngự Đình không làm gì cô, nếu không có khi cô trực tiếp xách dao đến nhà họ Kỷ chém chết anh.
Nhưng nếu đêm qua không có chuyện gì xảy ra, những mảnh sành sứ vỡ tung tóe khắp sàn nhà là sao?
Cô không nhớ có tranh chấp gì với Kỷ Ngự Đình hay không, nhưng cô nhớ hình như đêm qua cô mơ thấy Phong Ngự Niên, đó là một giấc mơ ngọt ngào, cô vẫn hôn và ôm anh trong giấc mơ của mình…
Hai người Lộc Thập Ngũ Lộc Thập Thất hỏi gì cũng không biết, e là chỉ có hỏi bản thân Kỷ Ngự Đình mới biết được chuyện gì.
Sanh Ca: “Thập Ngũ đến nhà họ Kỷ tìm Kỷ Ngự Đình, nói tôi muốn gặp anh ta nói chuyện.”
“Vâng cô chủ.” Lộc Thập Ngũ nhanh chóng rời đi
“Thập Thất tìm giám đốc khách sạn, bồi thường đống mảnh vỡ bình hoa này.”
“Dạ.”
Thập Thất xoay người mở cửa, giám đốc khách sạn và phục vụ đang đẩy xe ăn vừa bước tới cửa, chuẩn bị gõ cửa.
Biết được Sanh Ca muốn bồi thường, giám đốc khách sạn cười tươi rói nịnh hót “Cô Lộc khách sáo rồi, tiền bình hoa, cậu Ngự đã bồi thường rồi.”
Không chỉ bồi thường mà còn là bồi thường gấp mười, còn kiến nghị với khách sạn, sau này đầu giường phòng trong khách sạn trừ giấy ra đừng đặt đồ trang trí gì khác.
Nghĩ đến đây, giám đốc lại cười đến sáng lạn, bước đến bên cạnh chỉ cho Sanh Ca thấy mỹ thức được làm riêng cho Sanh Ca.
“Không chỉ vậy, cậu Ngự còn đặc biệt gọi cho cô đồ ăn sáng, toàn bộ đều là đầu bếp hàng đầu cấp năm sao mới làm, cô Lộc thử xem sao?”
Phục vụ đặt tất cả đồ ăn sáng lên bàn, cả bàn ngập món ăn.
Sanh Ca nhìn một bàn đồ ăn sáng kia, mím môi không nói.
Sao Kỷ Ngự Đình lại ân cần như vậy?
Sao cô cứ cảm thấy có âm mưu, không phải đêm qua anh ta ngủ với mình luôn rồi chứ?
Sanh Ca đặt tay vào chăn lặng lẽ kiểm tra lại lần nữa, xác nhận không đau, cả người cũng không có vết thương.
Không tìm được bước đột phá, cô chỉ có thể ngập ngừng hỏi giám đốc khách sạn: “Tôi mới về thành phố S, không hiểu gì về cậu Ngự này, anh có thấy anh ta ra sao không?”
Giám đốc khách sạn lắc đầu nguầy nguậy: “Chúng tôi chỉ là kẻ thấp cổ bé họng, nào xứng được thấy mặt thật của cậu Ngự, bình thường cậu Ngự ra ngoài đều đeo mặt nạ quỷ, cơ mà tôi thấy bóng lưng của cậu ấy, chân dài người cao, khí chất tuyệt đỉnh, cảm giác gương mặt hẳn là cũng ngon trai.”
Sanh Ca không nói gì.
Xem ra chỉ có gặp tận mặt Kỷ Ngự Phong mới có thể hỏi rõ.
Kỷ Ngự Phong chuẩn bị đồ ăn sáng cho cô, cô không đụng lấy một gắp, tắm rửa xong thì rời khỏi khách sạn, đến giám sát thi công tòa nhà Angle.
Bận bịu cả buổi chiều, Lộc Thập Ngũ mới vội vội vàng vàng chạy về: “Cô chủ, tôi qua nhà họ Ngự thì cậu Ngự không ở đó.”
“Tập đoàn Kỷ thị thì sao?”
“Tôi đến cả rồi, đều không có.”
Thôi được.
Ngày mai, ngày kia, ngày kìa, kiểu gì cũng có một ngày anh ở đấy.
Sau đó, cô kêu Lộc Thập Ngũ đi tìm hai ngày liền, thậm chí còn cố ý phái người đến canh cửa nhà họ Kỷ và công ty tập đoàn Kỷ thị vậy mà cũng không thấy bóng dáng Kỷ Ngự Đình đâu, hỏi thì cậu Ngự không ở đây suốt.
Sanh Ca thấy vi diệu không thôi, thế này là cố ý trốn cô à?
Rốt cuộc là anh ta giấu giếm chuyện gì?
Gió yên biển lặng qua hai ngày, chẳng mấy đã sắp đến đêm tiệc tẩy trần.
Bữa tiệc tổ chức ở biệt thự của Lộc Thiệu Nguyên, quy mô cực lớn, cả giới nhà giàu gồm những người làm ăn kinh doanh làm ơn lớn cùng những tai to mặt lớn của thành phố S đều được mời đến.
Hai tiếng cách lúc bữa tiệc bắt đầu.
Sanh ca đang trong phòng trang điểm, bên cạnh là bộ lễ phục tua rua thủy tiên do Miss Z thiết kế riêng cho cô, giá trị của chiếc váy này không thể tính cho hết, chiếc thắt lưng lúc đi đường bay bất phới hệt như tiên trong tranh bước ra.
Lộc Thập Nhị khẽ gõ cửa, đi đến canh cô nhỏ giọng báo cáo.
“Cô chủ, đến giờ cậu Ngự vẫn chưa xuất hiện, bên đó nói cậu Ngự đã đi chấp hành nhiệm vụ, e là đêm nay không thể đến, nhưng tối nay ông chủ sẽ công bố chuyện hai nhà họ Kỷ họ Lộc đính hôn, đến lúc đó sợ là cô sẽ thành trò cười cho bữa tiệc, phải làm sao đây ạ?”
Sanh Ca không có biểu cảm gì.
Cô không quan tâm những thứ này, hơn nữa chuyện hôn ước với cô mà nói là chuyện sớm muộn phải hủy.
“Không sao, có cha tôi ở đây, cho dù tối nay Kỷ Ngự Đình không đến thật cũng không có mấy người dám bàn tán.”
Chỉ là…
Kỷ Ngự Đình này rõ ràng là đang trốn cô.
Cô cân nhắc cẩn thận, vừa đặt bông đánh phấn vào tay lại có người làm gõ cửa: “Cô chủ, ông cụ Kỷ đến rồi ạ, ông ấy nói muốn gặp riêng cô, giờ đang ở sảnh phụ đợi cô ạ.”
“Biết rồi.”
Ông cụ Kỷ là thế hệ trước, để ông đợi lâu không tiện, Sanh Ca thay lễ phục xong thì lập tức đến sảnh phụ.
“Chà ông nội Kỷ, biết ông sẽ đến, cha cháu đã đặc biệt chuẩn bị trà Long Tỉnh loại ngon, không thể tiếp đón ông không chu đáo được.”
Một lời chào nhẹ nhàng, gần gũi, lịch sự.
Ông cụ Kỷ đặt chén trà xuống, thoáng nhìn qua Sanh Cam trong mắt có sự kinh ngạc mà mừng rỡ.
“Đứa nhỏ này, cháu ngồi gần một chút, để ông nội Kỷ ngắm cháu thật kỹ.”
Mặt mày Sanh Ca tươi cười, ngoan ngoãn ngồi cạnh ông cụ Kỷ.
Tuy đây là lần đầu gặp mặt, nhưng sự yêu thích của ông cụ Kỷ lại là từ tận đáy lòng, không chỉ trông xinh đẹp, khí chất thanh cao nhã nhặn, mà vừa nhìn đã biết là một cô gái sáng dạ.
Ông cụ Kỷ rất vừa lòng: “Thật là một đứa trẻ tốt, khó trách A Đình lại thích, bao năm qua nó chưa từng nhờ ta chuyện gì, chỉ có chuyện của cháu, còn ;à lần đầu…”
Phía sau ông còn nói gì nữa Sanh Ca đều không chú ý.
Trong đầu chỉ có câu nói đó, Kỷ Ngự Đình vì được đính hôn với cô mà lần đầu tiên nhờ đến ông cụ Kỷ.
Cho nên, tên khốn Kỷ Ngự Đình đó lừa cô, rõ ràng là đã tính kế cô sẵn rồi!
Nhưng sao anh ta lại tránh không dám gặp cô?