Mục lục
Ly Hôn Xong, Tôi Trở Thành Phú Bà Bạc Tỷ - Ảnh_Tử
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mộ Kiến Đức ngừng lại một lát, đám đông ngay lập tức im lặng, chờ đợi câu nói tiếp theo của ông ta.

Sắc mặt ông ta đột nhiên trở nên hơi nghiêm trọng: “Tôi tin rằng tất cả những vị khách ở đây đều biết chuyện mấy ngày trước của Mộ thị, tôi cũng rất khổ sở vì chuyện này, nhưng vì muốn doanh nghiệp Mộ thị tiếp tục phát triển, dưới sự chứng kiến của các vị tôi quyết định công bố người thừa kế mới của Mộ thị chúng tôi, Mộ Chỉ Ninh.”

Nói đến đây, ông ta quay đầu lại, giơ tay lên ra hiệu cho mọi người nhìn lên trên lầu.

Mộ Chỉ Ninh lúc này đã thay một bộ váy mới màu vàng nhạt, mái tóc xoăn bồng bềnh nằm gọn ở bên vai phải, lớp trang điểm hình như cũng được dặm đi dặm lại nhiều lần, trông rất quyến rũ.

Khuôn mặt dịu dàng tao nhã của cô ta mỉm cười nhẹ nhàng, giống như một giờ trước hoàn toàn không có chuyện gì xảy ra vậy.

Các khách mời nhìn thấy cô ta cũng rất phối hợp mà vỗ tay.

Có được bài học khi nãy, Mộ Chỉ Ninh thu lại cái tính đanh đá của mình, từ từ bước xuống lầu, chậm rãi đi tới trước mặt Mộ Kiến Đức, ôm lấy đối phương bằng cái ôm đầy tình cha con.

Rồi sau đó, Mộ Kiến Đức đi xuống sân khấu.

Để lại sân khấu cho Mộ Chỉ Ninh.

Mộ Chỉ Ninh cầm micro, đôi mắt hơi ửng đỏ dưới ánh đèn sân khấu, trong lòng không kìm được xúc động.

“Cảm ơn cha và mẹ đã cho tôi cơ hội để tôi có một phần trách nhiệm đối với Mộ thị, tôi sẽ cố gắng hết sức học hỏi các công việc của công ty, cố gắng giúp Mộ thị vươn lên một tầm cao mới sớm nhất có thể, đồng thời cũng rất cảm ơn mọi người đã tham gia bữa tiệc tối nay của tôi, chúc mọi người buổi tối vui vẻ.”

Tưởng rằng bài phát biểu của cô ta đã kết thúc, những vị khách bên dưới lại phối hợp vỗ tay lần nữa.

Nhưng Mộ Chỉ Ninh chỉ dừng lại một lát, tiếp tục nói, khuôn mặt có chút xấu hổ.

“Có lẽ nhiều vị khách ở đây đều biết rồi, nhưng tôi vẫn muốn mời ở trước mặt mọi người, một tháng sau, tôi sẽ chính thức tổ chức lễ đính hôn với Chủ tịch Tập đoàn Phong Thị, Phong Ngự Niên, tại khách sạn Istres, hy vọng lúc đó mọi người sẽ đến để làm chứng cho tình yêu của chúng tôi.”

Cô ta vừa nói vừa nhìn về phía Phong Ngự Niên khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc, ngọt ngào, mà thật ra thì liếc mắt nhìn về phía Sanh Ca.

Trác Tinh Hỏa nghe xong, theo bản năng quay đầu nhìn Sanh Ca ở bên cạnh.

Sắc mặt cô lạnh nhạt, cũng không có biểu cảm gì, nhẹ nhàng nhâm nhi ly rượu vang.

Trác Tinh Hỏa vẫn có chút lo lắng, an ủi cô: “Chị Sanh, cái tên đàn ông cặn bã này mới ly hôn không lâu, lại chuẩn bị đính hôn rồi, chắc chắn cũng không phải loại tốt đẹp gì, may là chị ly hôn rồi. Còn có cái cô gì nhà họ Mộ này nữa, lại cố ý lớn tiếng tuyên bố ở bữa tiệu rượu này, làm như vậy khác gì đang lên mặt với chị, đúng là loại đàn bà mưu mô.”

Sanh Ca bị anh ta chọc cười, cười khúc khích nói: “Cậu nói hết như vậy rồi, tôi còn gì để nói đâu chứ.”

Dáng vẻ nói chuyện vui đùa của hai người bị Mộ Chỉ Ninh ở trên sân khấu nhìn thấy rõ mồn một.

 

 

 

 

Con khốn này lại tỏ ra bình tĩnh lạnh nhạt như vậy, chẳng phải không coi cô ta ra gì sao?

Một suy nghĩ xấu xa vụt qua trong mắt cô ta.

Sau khi cúi đầu chào mọi người dưới sân khấu, cô ta đi xuống sân khấu bắt đầu mời rượu từng người một.

Vân Mỹ dẫn theo cô ta, chào hỏi một cách lịch sự, người phục vụ bưng theo rượu vang im lặng đi theo cô ta.

Mộ Chỉ Ninh lần lượt đi mời rượu trò chuyện với từng nhóm khách.

Rất nhanh sẽ đến chỗ Sanh Ca để mời rượu thôi.

Sau khi Mộ Chỉ Ninh đi mời rượu những người khác xong, cầm theo một ly rượu vang, biểu cảm tự nhiên nhìn về phía Sanh Ca.

“Sanh Ca, vừa nãy giữa chúng ta có chút chuyện không vui, tôi nghĩ Sanh Ca là người rộng lượng, nhất định sẽ không tính toán chuyện vừa nãy đâu nhỉ.”

Sanh Ca cũng cầm ly rượu vang trong tay lên, ngẩng mặt nhìn Mộ Chỉ Ninh, đôi môi đỏ mọng hơi mỉm cười: “Cô Mộ đây cũng có thể không hiểu rõ về tôi, bản thân tôi là người rất thù dai, luôn làm theo nguyên tắc có thù tất báo.”

Nụ cười trên mặt Mộ Chỉ Ninh hơi cứng lại, trong nháy mắt nụ cười lại trở nên rạng rỡ hơn, từ từ tới gần bên tai cô.

Những người ở bên cạnh khi nhìn qua, thấy hai người họ rất hòa bình.

“Vừa nãy nghe thấy tôi chia sẻ tình cảm của tôi với Ngự Niên, chắc trong lòng cô cũng rất khó chịu nhỉ? Vì anh ấy mà chịu đựng ba năm cực khổ ở nhà họ Phong, cuối cùng chỉ có thể oan ức mà rời đi, chậc chậc, đáng thương thật.”

Mộ Chỉ Ninh mỉm cười, trong miệng đầy sự mỉa mai.

Sanh Ca cười nhạt: “Vậy thì thật sự rất xin lỗi cô rồi, hình như tôi không thấy tình cảm giữa cô Mộ và anh Phong ân ái như thế nào, tôi chỉ biết là hình như thị lực của cô Mộ không được tốt, ngay cả việc có phải là hàng giả cao cấp hay không cũng không phân biệt được, như vậy chắc con mắt nhìn đàn ông của cô cũng không được tốt lắm.”

Nụ cười của Mộ Chỉ Ninh cứng đơ lại, hình tượng xấu hổ vẫn tồn tại trước mặt mọi người.

Cô ta tức giận đến mức nắm chặt ly rượu vang trong tay, thấp giọng nói.

“Cô cũng đừng có đắc ý quá sớm, cũng chưa biết ai thắng ai thua, tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu!”

Cô ta cười một cách vô hại, nói những lời dịu dàng mà tàn nhẫn nhất.

Sanh Ca mệt mỏi nhướng mày.

“Tôi đợi cô, nhưng trước đó tôi muốn chia sẻ một thứ ở đây.”

Mộ Chỉ Ninh lùi về sau hai bước, giữ khoảng cách thích hợp, hơi nghi ngờ: “Thứ gì?”

Theo cách nhìn của người ngoài, hai người dường như vừa mới tâm sự xong.

Sanh Ca mở điện thoại lên, đưa một bức hình tới trước mắt Mộ Chỉ Ninh, nhếch môi suy nghĩ: “Có phải là rất thú vị không?”

“Cô!”

Mộ Chỉ Ninh chỉ liếc nhìn qua, trong nháy mắt căm phẫn trong lòng cũng không kìm nén được nữa.

Con đàn bà chết tiệt này!

Lại dám lấy bức ảnh xấu xí vừa nãy của cô ta ra khiêu khích cô ta!

Cô ta tức giận không chịu được, theo bản năng vươn tay muốn giật lại chiếc điện thoại.

Sanh Ca thu lại điện thoại trước cô ta một bước.

“Cô quá đáng lắm rồi đấy!”

Mộ Chỉ Ninh giật hụt chiếc điện thoại, lại càng nuốt không trôi cái cục tức này, ly rượu vang trong tay cô ta hình như cũng theo bản năng đổ về phía Sanh Ca.

Trác Tinh Hỏa ngồi bên cạnh nhìn thấy rất rõ ràng, mặt biến sắc, chuẩn bị đứng lên ngăn lại.

Rào rào–

Ly rượu vang dội thẳng lên mặt cô ta, lớp trang điểm tinh xảo trên mặt cũng bị phai nhạt đi, màu đỏ sậm của rượu ngay lập tức thấm bẩn bộ lễ phục màu vàng nhạt.

Mộ Chỉ Ninh lau vết rượu trên mặt, vẻ mặt không thể tưởng tượng được.

Chỉ trong nháy mắt, bàn tay đang giơ lên của cô ta lập tức bị giữ lại, ly rượu vang trên tay Sanh Ca đổ lên mặt cô ta một cách không thương tiếc.

Ngay cả khi muốn đổ rượu vang thôi cũng bị con khốn này đáp trả lại!

Cô ta thực sự bị chọc giận tới mức muốn sùi bọt mép!

Tiếng động này làm kinh động tới những vị khách ở bàn bên cạnh, sự tức giận trong mắt Mộ Chỉ Ninh ngay lập tức biến thành sự oan ức.

“Huhuhu Sanh Ca… Tôi chỉ hy vọng cô có thể chúc phúc cho tôi và Ngự Niên thôi, tại sao cô lại làm như vậy?”

Cô ta oan ức đau khổ bắt đầu khóc nức nở.

Những vị khách xung quanh nghe thấy động tĩnh, lũ lượt kéo đến xem náo nhiệt.

Nhìn thấy tình cảnh này, đều cho rằng là Sanh Ca bắt nạt người ta.

Dù sao Trác Tinh Hỏa luôn có biệt danh là Hỗn Thế Ma Vương, bạn đồng hành của anh ta cậy thế cũng là điều bình thường.

Đám đông bắt đầu sôi nổi trách mắng Sanh Ca.

Sanh Ca cũng lười phản bác, lạnh lùng nhìn Mộ Chỉ Ninh: “Chiêu này cô dùng bao nhiêu lần rồi, không thấy chán à?”

Có vị khách đưa khăn tay cho Mộ Chỉ Ninh, Mộ Chỉ Ninh vừa lau vết rượu trên mặt, vừa oan ức mếu máo nói: “Tôi không hiểu ý của cô, Sanh Ca, tôi chỉ muốn cô tha cho Ngự Niên thôi, tôi thực sự rất yêu anh ấy, vả lại buổi đính hôn của tôi với anh ấy sắp đến rồi, cô không thể chúc phúc cho chúng tôi được sao?”

Lời nói này, hình như có một câu chuyện bên trong nó?

Mọi người đang tích cực ăn dưa.

Vân Mỹ nghe thấy âm thanh đó vội vàng chạy tới, nhìn thấy Mộ Chỉ Ninh bị đổ rượu lên người, kinh ngạc nói: “Chuyện gì đang xảy ra vậy?”

Mộ Chỉ Ninh đang định giải thích, Trác Tinh Hỏa lên tiếng trước, giọng điệu lạnh lùng, trong mắt tràn đầy sự tức giận.

“Nhà họ Mộ đúng là hay thật, đầu tiên là muốn vu oan cho bạn đồng hành của tôi mặc hàng giả cao cấp, bây giờ thì kẻ xấu lại muốn tố cáo người ta trước, đây là muốn bắt nạt người nhà họ Trác tôi? Món nợ này, tôi ghi nhớ!”

Anh ta hừ một cái mạnh mẽ, kéo theo Sanh Ca rời đi không quay đầu lại.

Những vị khách khác cũng không dám trêu chọc tên ngang ngược như anh ta, nhôn nhao tránh đường.

Vân Mỹ vừa mới đến, bà ta nghe xong thì mặt cứng đờ.

Chuyện gì vậy?

Đây không phải thiệt thòi cho Mộ Chỉ Ninh rồi sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK