Ngày hôm sau.
Cửa sổ kính chạm sàn trong phòng ngủ hé mở.
Một buổi sáng mùa đông, sương mù trắng xóa dày nặng, cơn gió thoảng qua khiến khuôn mặt Sanh Ca buốt lạnh.
Cô trở mình ôm chặt lấy Kỷ Ngự Đình nằm bên cạnh.
Một đêm thác loạn nữa trôi qua, trông cô có vẻ cực kỳ mỏi mệt, vẫn chưa tỉnh dậy được.
Đồng hồ báo thức trên bàn cạnh giường vang lên.
Hôm nay là ngày Chu Tiểu Tinh đóng máy trong đoàn làm phim, Sanh Ca phải dậy sớm đến đó chúc mừng rồi tặng quà đóng máy.
Cô cố chống cơn buồn ngủ đứng dậy đi đánh răng rửa mặt.
Kỷ Ngự Đình cũng tỉnh dậy theo, hàng mi dài cong vút khẽ run, đôi mắt khép hờ, lông mày hơi nhướng lên.
Trong mắt anh chỉ có bóng tối, chẳng chút ánh sáng.
Anh chưa kịp phản ứng: “Sanh Sanh, em đóng cửa sổ rồi hả? Phòng hơi tối.”
Sanh Ca đang dưỡng da ở bàn trang điểm. Nghe thấy câu này, tay cô bỗng chốc khựng lại.
Cô vô thức quay đầu nhìn về phía cửa sổ kính chạm sàn đang mở, cảm thấy hơi kỳ quái: “Đâu có, cửa sổ đang mở mà, sao vậy anh?”
Tim Kỷ Ngự Đình chợt chùng xuống.
Lại không nhìn thấy gì…
Lần này sẽ mất bao lâu mới hồi phục đây?
Anh bình tĩnh đáp lời không chút hoảng sợ: “Không có gì, có lẽ tối hôm qua hơi mệt nên chưa tỉnh ngủ hẳn, anh ngủ tiếp một lát.”
Anh nhắm mắt lại, lặng lẽ lui vào chăn.
Sanh Ca cười tít mắt ngồi xuống bên giường, lòng bàn tay xoa nhẹ lên mặt anh: “Cả ngày anh nhăm nhe ăn tươi nuốt sống em, xem ra tên địa chủ độc ác này cũng có lúc biết mệt hết rồi.”
Kỷ Ngự Đình cười theo nhưng vẫn không hề mở mắt: “Em có việc thì đi đi, không cần làm bữa sáng cho anh đâu, lát nữa dậy anh tự nấu.”
“Được, vất vả cho anh rồi, hai ngày tới anh liệu mà nghỉ ngơi khôi phục sinh lực cho tốt, đừng lúc nào cũng vồ vập em nữa!”
Kỷ Ngự Đình ngoan ngoãn gật đầu: “Biết rồi.”
Sanh Ca ôm mặt anh, hôn cái bẹp rồi đứng dậy tiếp tục trang điểm.
Sanh Ca trang điểm kiểu đi làm hàng ngày nên chỉ mất có mười phút.
Thu dọn đồ đạc xong, Kỷ Ngự Đình vẫn còn đang ngủ, hình như đang ngủ say giấc. Cô không muốn đánh thức anh nên bước nhẹ ra khỏi phòng.
Từ chỗ Ngự Sanh Tiểu Trúc, Sanh Ca mang theo Lộc Thập Nhất, vừa đi đến cửa nhà để xe cô đã đột nhiên dừng lại.
“Sao vậy thưa cô?” Lộc Thập Nhất khó hiểu.
Vẻ mặt Sanh Ca nghiêm lại, lời nói của Kỷ Ngự Đình khi vừa mới ngủ dậy ban nãy lại lướt qua tâm trí cô: “Anh ấy không bình thường.”
“Thưa cô, ai không bình thường cơ ạ?”
Sanh Ca không còn lòng dạ nào mà đáp lời anh ta, cô quay người chạy ngược về hướng Ngự Sanh Tiểu Trúc.
“Anh Ngự…”
Cô lên lầu mở cửa phòng ngủ.
Kỷ Ngự Đình vốn phải đang ngủ trên giường lớn giờ đã đâu mất, căn phòng trống trơn chẳng có ai.
Sanh Ca cảm thấy khó hiểu, cô mới ra ngoài có một chốc mà Kỷ Ngự Đình đã dậy rồi ư?
“Anh Ngự…”
Cô vừa gọi vừa lấy tay sờ thử ga giường, vẫn còn hơi ấm, hẳn là anh vừa mới dậy đây thôi.
Nhưng toàn bộ biệt thự yên tĩnh lạ thường, không ai trả lời cô.
Sanh Ca tìm kiếm khắp các phòng, nhưng vẫn không thấy Kỷ Ngự Đình đâu cả.
Anh ấy ra ngoài nhanh vậy sao?
Vậy tại sao cô không gặp anh trên đường về?
Cô gọi ngay cho Tự Niên: “Anh Ngự đi làm rồi à?”
Tự Niên khó hiểu: “Đâu, giờ tôi đang trên đường đến Ngự Sanh Tiểu Trúc đây.”
Không hiểu sao Sanh Ca đột nhiên cảm thấy hoảng loạn, nỗi bất an cực lớn vây chặt lấy cô.
Không thấy cô nói gì thêm, Tự Niên cũng có chút bất an: “Cô Sanh Ca, có chuyện gì vậy?”
“Anh Ngự anh ấy…hình như biến mất rồi…”
Theo sau câu nói này, toàn bộ Ngự Sanh Tiểu Trúc như nổ tung!
Tự Niên dẫn theo Lộc Thập Nhất và Lộc Thập Nhị, cố gắng hết sức không để người khác chú ý mà tìm xung quanh biệt thự nhà họ Kỷ.
Sanh Ca và Lộc Thập Ngũ Lộc Thập Thất lật tung cả tòa biệt thự tìm đi tìm lại mấy lần.
Họ thậm chí đã chỉnh cả camera giám sát kiểm tra nhà để xe, nhưng vẫn không tìm thấy bóng anh.
Ngay cả điện thoại cũng đã bị tắt.
Cả đám người cố không để người nhà họ Kỷ phát hiện mà tìm kiếm hơn nửa tiếng đồng hồ nhưng vẫn không chút manh mối.
Cảm giác bất an trong lòng Sanh Ca ngày càng trở nên mãnh liệt hơn.
Nửa năm trước, một ngày sau khi biết tin anh Ngự qua đời, cô cũng trở về biệt thự trên biển lục soát khắp căn biệt thự như thế này, nhưng không tìm thấy ai cả.
Cô ngồi sụp xuống mép giường, đầu ngón tay run rẩy cho thấy nội tâm đang cực kỳ hoảng sợ.
Trên tấm thảm trong phòng, đôi dép đi trong nhà của Kỷ Ngự Đình vẫn nằm đó.
Sanh Ca cau mày, anh ấy còn không mang giày, trời lạnh như vậy thì đi đâu được chứ? Còn nữa, tại sao anh ấy lại phải trốn đi?
Trong lòng cô nôn nóng đến cùng cực. Lúc này, cô liếc thấy cánh cửa tủ quần áo đang mở ra một cái khe nhỏ.
Cô vừa định đi qua xem thử thì Tự Niên bước vào: “Cô Sanh Ca, thực sự không có. Tôi đã gọi đến công ty hỏi thử rồi, ông chủ không có ở đó, chắc anh ấy đang ở bên nhà họ Kỷ.”
“Tôi biết rồi, anh tử tìm thêm lần nữa đi, kiểm tra kỹ vào, cho dù có lật trời lên cũng phải tìm được người cho tôi!”
“Vâng.”
Tự Niên đi rồi, Sanh Ca nhẹ nhàng bước đến cửa tủ, cố gắng không gây ra bất kỳ tiếng động nào mà mở cửa tủ ra.
Người đàn ông ấy trốn trong góc tủ, đầu gối gập lại, cả người co thành một cục, tay ôm lấy hai vai đang nắm chặt tay áo ngủ.
Là Kỷ Ngự Đình!
Nhìn thấy gương mặt anh tuấn quen thuộc, Sanh Ca thở phào nhẹ nhõm.
Tìm kiếm cả buổi sáng, kết quả người ta lại đang trốn trong tủ, chuyện gì thế này?
Sanh Ca khẽ khàng ngồi xổm xuống không quấy rầy đến anh, cẩn thận quan sát trạng thái của anh.
Bởi vì cô phát hiện dường như Kỷ Ngự Đình không hề nhận thấy sự tồn tại của cô.
Đôi mắt đen sâu thẳm nay trống rỗng vô hồn, nhìn vào đâu đó chẳng hề có tiêu cự, chẳng hề có mục đích.
Trong lòng cô đột nhiên có một dự cảm cực kỳ không lành, bèn đưa tay lên trước mắt Kỷ Ngự Đình thử quơ qua quơ lại.
Đôi đồng tử kia không có chút phản ứng nào, hệt như một vũng nước đọng vậy.
Sanh Ca che miệng, đôi mắt đỏ hoe, nước mắt cô tuôn rơi không kìm được.
Anh Ngự, mắt anh ấy…không nhìn được?
Cố ghìm lại sự ngột ngạt trong lồng ngực, cô cẩn thận đưa tay về phía Kỷ Ngự
Đình: “Anh Ngự…”
Nghe thấy giọng nói của cô, cảm giác được cổ tay cô chạm vào mình, Kỷ Ngự Đình khẽ run lên, lập tức nâng cánh tay che kín mặt không để Sanh Ca chú ý đến đôi mắt của mình.
“Sao lại như vậy cơ chứ?”
Sanh Ca lau nước mắt, kìm lại cơn nghẹn ngào vươn tay ôm lấy anh: “Anh Ngự, anh đừng sợ, có em…”
Kỷ Ngự Đình phản kháng không chịu cho cô ôm, môi mỏng nhếch lên đầy tự giễu: “Bây giờ thì em biết rồi đấy. Đúng, anh mù rồi, anh không cần sự thương hại của bất cứ ai hết, em đi đi!”
Vốn dĩ anh còn tưởng rằng hôm nay cũng giống như mấy ngày trước, thị lực sẽ chậm rãi khôi phục, chỉ cần trốn đi, yên lặng ở đó một hồi là được.
Nhưng lần này không như vậy.
Thị lực mất đi nhanh chóng đến nỗi anh thậm chí không kịp tìm đường xoay sở, không kịp thu xếp ổn thỏa cho Sanh Ca.
“Anh Ngự, em không đi, em sẽ không đi đâu cả! Em phải ở cùng anh! Làm sao em lại đi thương hại anh được, em thương anh yêu anh còn không hết cơ mà!”
Sanh Ca nắm chặt tay anh, cố gắng hết sức cho anh cảm giác an toàn: “Em nhất định sẽ chữa khỏi bệnh cho anh, tin em đi, anh sẽ không sao đâu! Anh sẽ sống khỏe mạnh, sống đến một trăm tuổi! Chúng ta sẽ sống một cuộc sống hạnh phúc bình đạm hệt như những người bình thường khác vậy!”
Kỷ Ngự Đình lắc đầu: “Không thể được đâu, Sanh Sanh, anh không còn cơ hội nữa rồi.”
Vi rút trong cơ thể anh đã lan rộng.
Anh đã hoàn toàn mất đi thị giác, có lẽ không lâu sau sẽ mất cả thính giác, vi rút sẽ từ từ ăn mòn dây thần kinh não của anh từng chút một.
Có lẽ anh sẽ chẳng thể sống sót qua khỏi mùa đông năm nay.
Sanh Ca ôm lấy khuôn mặt lạnh băng của anh mà lặp đi lặp lại: “Sẽ ổn thôi! Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi mà! Chúng ta sẽ đến tìm bác sĩ Y, nếu không được nữa thì em sẽ gọi anh hai em về, anh hai nhất định sẽ chữa khỏi cho anh.”
“Anh Ngự, nếu mắt anh không nhìn được, hãy để em trở thành đôi mắt của anh. Em sẽ cưới anh, sau đó cùng anh sinh vài đứa nhóc hoạt bát đáng yêu nhé!”
“Em sẽ không bao giờ, không bao giờ rời bỏ anh!”