Mục lục
Ly Hôn Xong, Tôi Trở Thành Phú Bà Bạc Tỷ - Ảnh_Tử
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lộc Thập Nhất không thể cãi lại, Sanh Ca cũng không nói thêm gì: “Bỏ đi, chúng ta tới bệnh viện, xem xem rốt cuộc anh ấy bị cái gì.”

Cô dọn dẹp qua bàn làm việc rồi lái xe tới bệnh viện.

Tại bệnh viện.

Người nào đó cuộn mình thành một đống, đầu rúc vào trong chăn như tự kỷ.

Y tá thấy thế thì thở dài một hơi: “Anh Phong, anh còn đang sốt, nếu nằm trong chăn như vậy sẽ rất khó thở… Với cả, anh phải để tôi thay kim truyền cho anh nữa chứ!”

Cho dù bác sĩ y tá và Thập Bát ở bên cạnh có hết lời khuyên ngăn thế nào thì cục tròn tròn kia vẫn không thèm để ý.

Sanh Ca vừa vào trong đã nhìn thấy cảnh tượng kỳ quái, cô bèn lên tiếng châm biếm.

“Ồ, chỉ e thời sự ngày mai sẽ đưa tin, chủ tịch tiền nhiệm của tập đoàn Phong Thị vì muốn từ chối thay kim truyền mà đắp chăn tự sát?”

Lộc Thập Bát thấy Sanh Ca tới, anh ta lễ phép chào hỏi cô một tiếng: “Cô chủ.”

Sanh Ca hơi gật đầu đáp lại, sau đó cô đi tới cạnh giường bệnh của Phong Ngự Niên.

Không đợi cô tiếp tục nói, cục tròn vô kia chợt thò một tay ra bắt trúng cổ tay Sanh Ca.

Phong Ngự Niên từ trong chăn nhô đầu ra, bởi vì phát sốt nên đôi mắt anh kèm nhèm một tầng nước, không còn vẻ bá đạo lạnh lùng như ngày thường nữa, ngược lại còn có chút đáng thương yếu đuối.

Anh nhìn chằm chằm vào mặt Sanh Ca mấy lần, xác nhận lại mình không kéo nhầm người.

Từ nay về sau, anh sẽ không nhận nhầm người nữa.

“Sanh Ca, cuối cùng em cũng đến, tỉnh lại không thấy em, anh nhớ em…”

Bởi vì phát sốt nên giọng mũi của anh hơi khàn, giọng nói nghe có chút trẻ con lẫn nũng nịu.

Các y bác sĩ, y tá, Lộc Thập Bát đứng đấy lúc bấy giờ: “?”

Đây có còn là người đàn ông mười phút trước hễ bị đụng vào người là lập tức nổi khùng nổi cáu không?

Trở mặt cũng thật nhanh quá nhỉ?

Sanh Ca bị câu nói này của anh làm cho rợn tóc gáy: “Nhanh như vậy não anh vì bị sốt mà hỏng luôn rồi sao? Hỏng não rồi thì cũng không cần dùng nữa, vứt luôn đi.”

Phong Ngự Niên: “…”

Tất cả những gì anh cất công chuẩn bị, giờ phút này đều đổ sụp hết.

“Sanh Ca, anh muốn nói chuyện riêng với em một lúc.”

Sanh Ca nghĩ một lát, cô không từ chối, cô nhìn sang phía chị gái y tá rồi nói: “Đầu tiên phải thay kim truyền đã, nếu không thì không nói gì nữa hết.”

Giọng mũi của Phong Ngự Niên bị đè xuống mức cực thấp, nghe ồm ồm: “Được.”

Chị gái y tá lập tức tiến lên, lại thấy tay anh vẫn nắm chặt lấy cổ tay Sanh Ca, khiến chị ta không thể nào tiêm được.

Sanh Ca thấy thế cau mày: “Bỏ tay ra, anh cứ thế này thì tiêm sao được?”

Phong Ngự Niên không nói gì, anh đưa tay còn lại từ trong chăn chìa ra ngoài, còn tay phải vẫn siết chặt lấy cánh tay Sanh Ca.

Dưới tầng hầm, anh bị loại thuốc kia hành hạ đến mức thần trí không còn tỉnh táo, vô cùng hoảng loạn.

Lúc cửa dưới tầng hầm mở ra, ánh sáng chiếu vào bên trong, suy nghĩ duy nhất mà anh nghĩ đến chính là bắt lấy thật chặt bóng hình từng lướt qua anh trong quá khứ kia, nhưng cho dù anh cố gắng thế nào thì khoảng cách tưởng chừng như ngay gần trước mặt lại trở nên xa xôi ngàn dặm, vĩnh viễn không thể với tới người đó.

Đó là mùi vị khiến anh tuyệt vọng và dày vò hơn cả loại thuốc M.

Giờ anh đã tỉnh táo lại, khó khăn lắm mới bắt được cô, anh tuyệt đối sẽ không buông tay!

Anh đang suy nghĩ thì cảm nhận được một lực cực mạnh đang cố đẩy bàn tay anh ra.

Là Sanh Ca.

Chị gái y tá đã tiêm xong cho anh, Sanh Ca bèn bảo tất cả mọi người ra ngoài.

Thấy Phong Ngự Niên nắm cổ tay mình chặt đến mức da dẻ tím bầm lại, Sanh Ca cau mày nói: “Anh bóp tay tôi đau quá, trước khi nói chuyện xong với anh tôi sẽ không rời đi, nhưng nếu anh còn nắm tay tôi nữa thì tôi sẽ lập tức về ngay.”

Phong Ngự Niên có hơi do dự, nhìn ánh mắt cô lạnh lùng quả quyết như vậy, cuối cùng anh đành thu tay về.

Sanh Ca ngồi xuống cái ghế trước giường bệnh, cô nói thẳng vào vấn đề, giọng điệu lạnh nhạt: “Phong Ngự Niên, rõ ràng anh kiêu ngạo, nhưng tôi lại không hiểu, lúc anh đồng ý ký thỏa thuận, sao lại dứt khoát như vậy? Chẳng lẽ chỉ đơn giản là vì muốn trả nợ mà biến mình thành một kẻ hèn mọn nhếch nhác, đáng lắm sao?”

Phong Ngự Niên ngẩng lên, hai mắt anh nhìn thẳng vào cô.

“Quá khứ em yêu anh như vậy, vì anh mà nguyện toàn tâm toàn ý bỏ ra tất cả, nhưng anh không hề trân trọng, bây giờ cuối cùng anh cũng hiểu rõ trái tim mình, cũng đã từng cùng em đi qua một đoạn đường, mới biết được khi đó em đã khổ sở như thế nào.”

Anh khựng người một lát, ánh mắt toát lên vẻ cầu khẩn: “Sanh Ca, anh biết lời này nói ra là hèn hạ, hồi trước anh từng nói nhiều lời khiến em bị tổn thương, sau này em có thể ngày ngày mắng chửi anh, trút giận lên anh, anh tuyệt đối không kêu ca nửa lời, là anh nợ em, cho dù chỉ là một câu nói thì anh cũng sẽ trả lại cho em! Em có thể cho anh một cơ hội cuối cùng, được không em?”

Ngày ngày mắng chửi trút giận lên anh?

Não anh thật sự hỏng rồi, muốn trêu chửi hả?

Sanh Ca lạnh mặt, lần đầu tiên cô nói lời trong lòng với anh: “Vốn là sau khi ly hôn tôi chỉ muốn sau này coi anh như người xa lạ, nhưng mẹ anh, em gái anh và cả cô vợ sắp cưới ghê gớm của anh hết lần này tới lần khác khiêu khích tôi, anh vì Mộ Chỉ Ninh mà sai Lưu Niên tới giết tôi, anh nghĩ thử xem dựa vào cái gì mà tôi phải cho anh cơ hội cuối cùng? Cho nhà họ Phong một cơ hội cơ chứ?”

Con ngươi của Phong Ngự Niên hơi có chút kinh ngạc: “Khoan đã, em nói cái gì…”

Cử Lưu Niên tới giết cô?

Đây là chuyện hồi nào thế?

Sanh Ca không để ý tới phản ứng của anh, cô tiếp tục nói.

“Giờ trong mắt tôi, anh chỉ là một người giúp việc, đợi tới khi hợp đồng một năm nay kết thúc, tôi sẽ mãi mãi bỏ qua anh, nợ nần giữa hai chúng ta sẽ không còn nữa, sau này, đường ai nấy đi.”

Nợ nần giữa hai người sao?

Ánh mắt Phong Ngự Niên hiện lên tia vui vẻ: “Ý của em là chỉ cần anh trả hết mợ trong một năm thì chúng ta cũng sẽ có thể giống như lúc trước, anh có thể có cơ hội bắt đầu lại với em, phải không?”

Sanh Ca cười lạnh lùng.

“Thật sự không biết tại sao anh lại cứ vờ làm ra dáng vẻ yêu tôi tới tận xương tủy như vậy, có điều vào ngày tôi và anh ra toàn ký giấy ly hôn thì toàn bộ cơ hội đều đã bị anh dùng hết rồi, giờ anh lại ở trước mặt tôi tỏ ra thâm tình như vậy, không cảm thấy nực cười sao?”

Dứt lời, cô đứng dậy, quay đầu định rời đi.

“Đừng đi!”

Phong Ngự Niên vội nhào người qua, bởi vì thân thể quá yếu, lại vì quán tính mà một lần nữa anh lại bắt lấy cổ ta Sanh Ca, bị cô kéo ngã xuống đất.

Một tiếng động mạnh vang lên, nghe đã thấy đau.

Phong Ngự Niên đau đến mức mặt mày méo xệch, không nói ra được lời nào, phải mất mấy giây sau anh mới ngước mặt nhìn lên.

“Là do lúc đầu anh mắt mù, em ở nhà họ Phong chịu đựng ba năm, gả cho anh ba năm, vậy mà anh lại không nhận ra em chính là cô gái đã cứu anh ở Tùng Lâm Nhai, đó là lỗi của anh, anh hối hận lắm, em không tha thứ cho anh, cũng được, nhưng vừa nãy em nói là anh sai Lưu Niên tới giết em, anh có thể thề là mình không làm chuyện đó!”

Sanh Ca mỉm cười lạnh nhạt, gần đây anh cứ hay diễn trò trước mặt cô, lần diễn này lại là lần dài nhất, cũng giả tạo nhất!

“Lúc đó tôi chỉ là tiện tay cứu anh, căn bản là không hề để tâm, hơn nữa, nếu lúc đó biết được chàng trai sau khi trưởng thành là anh thì có lẽ tôi còn đâm thêm cho anh một nhát dao nữa, cho nên an tình giả tạo này, anh hoàn toàn không cần để ý tới.”

Cô nói xong không chút nể tình hất tay Phong Ngự Niên ra.

Trước khi rời đi cô còn uy hiếp anh: “Ngoan ngoãn ở bệnh viện dưỡng bệnh đi, nếu còn từ chối ăn cơm uống thuốc hay tiêm chọc gì nữa thì tự anh đi mà gánh hậu quả!”

Sanh Ca vừa đi khỏi thì một bác sĩ nam cải trang tiến vào phòng bệnh.

Thấy Phong Ngự Niên ngồi trên sàn đất, kim tiêm đang chọc vào tay cũng rơi ra, người đàn ông vội vàng đi tới đỡ anh dậy.

“Boss, là tôi đây!”

Người đàn ông bỏ khẩu trang ra, là Tự Niên.

Giây phút Phong Ngự Niên nhìn thấy anh ta, sắc mặt anh chợt trở nên âm u vô cùng, sự tức giận truyền khắp thân thể:”Đi điều tra Lưu Niên! Cho dù anh ta vào tù rồi thì cũng phải treo anh ta lên rồi tát cho đến khi nào chết thì thôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK