Mục lục
Ly Hôn Xong, Tôi Trở Thành Phú Bà Bạc Tỷ - Ảnh_Tử
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sanh Ca nghe thấy giọng nói này, theo bản năng cô nhíu mày lại.

Lúc cô quay đầu lại, vừa đúng lúc bắt gặp con ngươi đen láy đang nhìn chằm chằm vào cô của Phong Ngự Niên.

“Đây là gara của Angle, anh Phong đến đây làm gì vậy?”

Phong Ngự Niên nhếch môi cười: “Tôi đến nói chuyện hợp tác với Tổng giám đốc Lộc, thế nào? Có quy định nào mà tôi không được xuất hiện ở đây sao?”

Sanh Ca nghe vậy thì nở nụ cười.

Còn lý do tồi tệ nào nữa?

“Mục tiêu chính của anh Phong là thị trường bất động sản và xây dựng, không liên quan gì đến ngành giải trí, chẳng lẽ anh Phong đến tìm nghệ sĩ của công ty chúng tôi để đẩy mạnh tiêu thụ cho việc bán nhà của anh?”

Cô nhìn anh chằm chằm, ánh mắt tràn đầy sự mỉa mai châm chọc, khí chất không hề kém cạnh anh chút nào.

Phong Ngự Niên bị ánh mắt của cô đâm thủng, vẻ mặt chợt lạnh đi, anh đè lên vai cô, đẩy cô về phía sau khiến lưng cô hoàn toàn áp vào cửa xe, cả người bị giam trong vòng tay anh.

“Anh làm gì vậy?”

Đùi Sanh Ca bị đầu gối anh đè lại, không thể cử động.

Tư thế này quả thật rất kỳ quái…

Khoảng cách gần trong gang tấc, hơi thở mơ hồ khiến Sanh Ca bất giác đỏ mặt.

Trong lúc giằng co, cô hung hăng trừng mắt nhìn anh.

“Phong Ngự Niên, anh uống nhầm thuốc rồi sao? Anh điên rồi à?”

Đôi mắt đen sâu thẳm của anh chăm chú nhìn cô, giống như một con mồi không nghe lời.

“Xe mới này của cô là có ý gì? Màu xanh? Tìm được Lộc Hoa làm chỗ dựa, cô đắc ý lắm chứ gì? Đặc biệt ra oai phủ đầu với tôi?”

Màu xanh thì có gì sai sao?

Đây là kiểu kỳ thị màu gì vậy?

Trong lòng cô thầm than thở nhưng không nói ra.

“Cô vì anh ta mà ly hôn với tôi, nhưng xem ra anh ta đối với cô cũng không tốt như trong tưởng tượng.” Ánh mắt người đàn ông tràn đầy sự châm biếm.

Chuyện này là sao?

Anh chạy đến đây là vì nghĩ cô ly hôn anh để ở bên Lộc Hoa, nên cố tình đến đây chất vấn cô sao?

Cũng buồn cười quá rồi phải không?

Sanh Ca kỳ quái nhìn anh: “Anh Phong, anh đã nhầm lẫn gì rồi đúng không? Chúng ta ly hôn là vì anh không yêu tôi, tôi quá mệt mỏi không muốn tự mình cố gắng nữa, không liên quan gì đến người khác.”

“Có điều…”

Cô vừa nói, ánh mắt vừa tràn đầy sự khiêu khích: “Anh Lộc quả thật rất tốt! Anh ấy có khí chất hơn anh, tốt hơn anh và xuất sắc hơn anh! Ngay cả một sợi tóc anh cũng không bằng anh ấy!”

Những lời này tương tự như thể anh đã khiêu khích cô trước đây.

Trên trán Phong Ngự Niên nổi đầy gân xanh, khuôn mặt đầy vẻ thù địch, dùng sức nâng cằm cô.

“Cô đang cố ý chọc tức tôi à? Cô muốn tôi làm cô ngay tại đây sao?”

Sanh Ca cũng rất tức giận!

Cô là vợ cũ, là vợ cũ của anh! Tất cả những gì cô có bây giờ không liên quan gì đến anh!

Người đàn ông chó má này dựa vào cái gì mà tức giận? Dựa vào cái gì mà uy hiếp cô?

“Phong Ngự Niên, tôi nói lại lần nữa, anh tránh ra cho tôi!”

Người đàn ông vẫn không hề cử động.

Sanh Ca tức giận đến mức không nói nên lời, nói chuyện đàng hoàng anh không chịu nghe đúng không?

Cô chỉ có thể xuất tuyệt chiêu!

Cô nhanh chóng ra tay, định sử dụng Nhu thuật để ngay lập tức quật ngã đối phương xuống đất.

Không ngờ, tốc độ của đối phương còn nhanh hơn cô!

Sanh Ca: “?”

Gần như ngay lập tức, Phong Ngự Niên một tay nắm lấy hai tay cô, rồi giơ lên cao, ấn mạnh vào nóc xe.

Hơn nữa, thực lực của đối phương còn vượt xa cô, cô không thể nào thoát khỏi được.

“Phong Ngự Niên!”

Sanh Ca vô cùng tức giận, cả khuôn mặt cô đỏ bừng như một con tôm luộc.

Phong Ngự Niên liếm môi và mỉm cười, đôi mắt đen của anh chứa đựng niềm vui được trả thù, anh có vẻ rất hạnh phúc khi thấy cô tức giận và bất lực.

Khi cô tức giận, vẻ mặt dữ tợn như một con sư tử con, đôi mắt đen láy cương nghị và trong veo, hàm răng bất đắc dĩ cắn chặt đôi môi đỏ mọng, vô cùng xinh đẹp và quyến rũ.

Phong Ngự Niên không khỏi nhớ đến đêm hôm trước anhđã uống thuốc, anh đờ đẫn nhìn vào ánh mắt của cô, giống như Mộ Chỉ Ninh nhiều năm trước.

Vào lúc đó, anh thật sự rất muốn tiến vào.

Bây giờ nhớ lại, hóa ra đêm đó lại đẹp đẽ lạ thường.

Trong lúc nhớ lại, dưới thân anh bừng lên một ngọn lửa không rõ nguồn gốc. Bạ𝔫‎ đa𝔫g‎ đọc‎ 𝙩𝐫u𝔂ệ𝔫‎ 𝙩ại‎ {‎ T𝖱u𝙈‎ T𝖱𝑼Ye𝑵.𝖵𝑵‎ }

Sanh Ca nhạy bén cảm thấy cơ thể người đàn ông sát bên cô đang dần dần căng cứng lên, nơi nào đó vô cùng nóng bỏng… Ấn vào bụng dưới của cô.

“Phong Ngự Niên, anh là đồ biến thái đáng chết! Đồ cặn bã đáng chết! Nếu anh không buông ra, tôi sẽ chết chung với anh!”

Những lời nói mạnh mẽ của cô làm gián đoạn suy nghĩ của Phong Ngự Niên.

Anh chợt tỉnh táo lại, nhếch môi cười đầy ẩn ý: “Tôi còn chưa làm ra chuyện gì, mà đã là một tên cặn bã biến thái rồi sao? Xem ra tôi phải làm gì đó mới xứng với cái tên mà cô vừa đặt cho tôi!”

Một bầu không khí ám muội mơ hồ xuất hiện giữa hai người.

Anh nói xong, lập tức nhắm ngay đôi môi của cô, cả người đột nhiên đè xuống, hung hăng áp vào trên môi cô, đôi mắt đen chứa đầy cảm giác muốn xâm chiếm và hung hăng trừng phạt.

Con ngươi của Sanh Ca nổ tung, cảm giác xấu hổ ngay lập tức vỡ òa.

“Hai người đang làm gì vậy?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK