“Nói nghe xem nào.”
Tự Niên liền ghé sát tai anh thì thầm vài câu.
Nghĩ tới nghĩ lui, anh thấy đây cũng là một ý kiến khá hay, vì vậy dứt khoát đứng lên: “Đi, về Ngự Sanh Tiểu Trúc!”
“Được.”
Tự Niên lặng lẽ đi theo.
Vừa bước tới cửa, Kỷ Ngự Đình lại nghĩ đến điều gì đó, lửa giận tràn ngập: “Cô ả Nhã Ca kia quá đáng ghét! Nhất định phải cách chức người đại diện của cô ta, dùng mối quan hệ của Kỷ thị cắt đứt tất cả tài nguyên và thông cáo mà cô ta có. Tôi muốn cô ta phải bồi thường vi phạm hợp đồng đến mềm tay, cả tháng ăn bánh bao sống qua ngày!”
“Ông chủ… ” Tự Niên hơi chột dạ.
Lần này cái cô Nhã Ca kia phải gánh tội lớn rồi!
Kỷ Ngự Đình nheo mắt đầy nguy hiểm: “Cậu đang thương hương tiếc ngọc? Thế tiền vi phạm hợp đồng của cô ta trừ vào lương thưởng của cậu nhé?”
Nói xong anh hừ lạnh một tiếng, chân dài nhanh chóng bước ra khỏi quán bar Mật Sắc.
Tự Niên lập tức mất hết lòng thương hại, đuổi theo anh: “Đừng mà ông chủ! Cô ta đúng thật là không có mắt, phải chỉnh đốn lại! Tôi đây nghĩ kế sách giúp anh muốn nát óc, là công thần mà, anh không thể đối xử với tôi như vậy được!”
Hai người lặng lẽ trở về Ngự Sanh Tiểu Trúc.
Cửa phòng Sanh Ca đang đóng, bị khóa chặt.
Đôi mắt Kỷ Ngự Đình tối sầm lại, trước tiên anh về phòng tắm rửa sạch sẽ.
Đợi đến khi nghe thấy tiếng nước tí tách trong phòng tắm nhỏ cách vách của Sanh Ca, anh và Tự Niên mới từ ban công nhỏ nhảy qua phòng của cô.
Anh cởi áo ngủ giấu dưới gối, sau đó nhẹ chân nhẹ tay vén chăn bông lên, để mình trần nằm trong đó.
Tự Niên lề mề lấy còng tay ra, bị anh trừng một cái, dùng khẩu hình miệng trách mắng: “Nhanh cái tay lên!”
“Vâng vâng vâng!”
Tự Niên lập tức còng hai tay anh vào cột hai bên đầu giường, chân cũng còng lại luôn, hai tay hai chân anh dang ra thành hình chữ đại, còn chìa khóa thì giấu dưới đèn.
Dáng vẻ mềm yếu này, thân hình khiến người ta phải thèm khát này, còn có khuôn mặt đẹp tuyệt thế kia nữa!
Cảnh tượng này thật…
Đừng nói đến Sanh Ca, ngay cả Tự Niên cũng nuốt nước miếng, sắp không nhịn nổi!
Tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại.
Thấy Sanh Ca sắp đi ra, Kỷ Ngự Đình gấp gấp dùng khẩu hình nói với anh ta: “Thắt lưng thắt lưng! Trên giá áo, nhanh lên!”
Tự Niên vội vàng gật đầu, khẽ khàng lấy chiếc thắt lưng trên giá áo, gấp đôi lại, đặt ngang lên môi Kỷ Ngự Đình, để anh dùng răng cắn chặt.
Làm xong mấy chuyện này, Kỷ Ngự Đình đưa mắt ra hiệu cho anh ta: “Cút cút cút! Nhanh lên!”
Tự Niên lập tức đắp kín chăn cho anh, nhét cả đầu anh vào giấu đi rồi tắt đèn.
Khi Sanh Ca bước ra khỏi phòng tắm, Tự Niên cũng vừa xong việc, giả vờ giả vịt nhảy ra từ ban công.
Lá cây ngoài cửa sổ bị một cơn gió nhẹ thôi qua khẽ rung động.
Sanh Ca không vội bật đèn, cô vừa dùng khăn tắm lau mái tóc ướt vừa bước đến cửa sổ sát đất, khóa chặt rồi rèm kéo kín mít.
Căn phòng lập tức tối đen như mực, nhưng lại có một luồng khí bất thường xen lẫn trong đó.
Sanh Ca giả vờ như không biết gì, trước tiên đi vào phòng tắm lau khô tóc, bôi kem dưỡng da lên khuôn mặt nhỏ tinh xảo của mình, để kệ Kỷ Ngự Đình nằm vậy suốt nửa tiếng.
Kỷ Ngự Đình trốn dưới chăn ban đầu tim đập nhanh vì hồi hộp, dần dần sau đó cũng bình tĩnh lại.
Vốn tối nay anh đã có sẵn men rượu trong người, lại được chiếc chăn bông mềm mại phủ lên, cơn buồn ngủ cuốn lấy dây thần kinh của anh hết đợt này đến đợt khác.
Ngay khi anh chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, ngọn đèn trên bàn đầu giường được bật lên, tấm chăn bông phủ trên người anh cũng được vén ra.
Hơi lạnh tràn vào khiến da thịt anh khẽ run rẩy.
Hành lông mi anh khẽ rung, khoảnh khắc tấm chăn được vén lên, anh bắt gặp đôi mắt trong veo của Sanh Ca.
“Sao anh lại nằm trên giường của em?”
Dù cho Sanh Ca chuẩn bị tinh thần, thế nhưng cô vẫn bị ngạc nhiên trước sự dáng vẻ của Kỷ Ngự Đình.
Anh ngậm chiếc thắt lưng trong miệng, đôi mắt luôn đen sâu thẳm nay lại sáng rực, khuôn mặt mang vẻ dịu ngoan, trong mắt có chút phấn khích, như thể đang viết: 'Mau đến trừng phạt anh đi'.
Khuôn mặt anh tuấn, nhưng không hiểu sao biểu cảm lại có chút dễ thương.
Hơn nữa, anh thân là ông chủ của Cục điều tra quốc gia, vậy mà giờ đây lại bị còng tay trên giường của cô, toàn thân trần trụi.
Đây thực sự là…một trải nghiệm cực kỳ thú vị.
Tim Sanh Ca đập mạnh.
Dáng vẻ của Kỷ Ngự Đình khiến cô hơi có cảm giác muốn phạm tội.
Một bé chồng chưa cưới ngoan ngoãn như vậy, sao cô có thể nhẫn tâm bắt nạt anh được, yêu thương còn không hết đây!
Cô lấy thắt lưng khỏi miệng Kỷ Ngự Đình, nhẹ nhàng dùng lòng bàn tay nâng cằm anh lên, hôn lên đôi môi mỏng của anh.
Sau nụ hôn dài dịu dàng, Sanh Ca đứng thẳng dậy, giúp anh đắp chăn bông, biết rõ còn cố ý hỏi: “Anh cũng đâu có phạm tội, sao lại tự còng tay vào giường của em?”
Kỷ Ngự Đình nhíu mày u sầu, giọng điệu thất vọng: “Làm em tức giận chính là tội, chuyện xảy ra tối nay là do anh bất cẩn, do anh sai, em đánh anh một trận coi như xả giận đi.”
Thái độ nhận lỗi đêm nay của anh thành khẩn như vậy, sao cô nỡ ra tay đánh anh được.
Cô kiểm tra còng tay của anh, thấy cổ tay anh đã đỏ ửng.
Lại nhớ tới chuyện mình bỏ mặc anh tận nửa tiếng ban nãy, cô bèn có chút hối hận: “Tay anh có đau không? Chìa khóa đâu? Em mở còng giúp anh.”
Hai tay Kỷ Ngự Đình né sang bên không cho cô mở khóa, đáy mắt dần đỏ lên: “Em còn không thèm động tay nữa? Quả nhiên em vẫn không chịu tha thứ cho anh. Có phải em vẫn muốn hủy hôn với anh rồi gả cho cái tên Ninh Thừa Húc kia hay không?”
Sanh Ca nghe vậy lập tức ngơ ra, chuyện gì thế này?
Lúc trước đã nói với anh ấy nhiều như vậy rồi, mà đầu anh ấy chứa toàn bã đậu hay sao vậy? Một lời cũng không nghe lọt?
“Anh lại nhắc đến chuyện này làm gì!” Sanh Ca hơi nặng giọng.
Đôi mắt đen láy của Kỷ Ngự Đình phủ đầy hơi nước, anh cắn chặt khóe môi: “Sao lại không được nhắc tới? Trong lòng em chẳng vững tin chút nào, chứng tỏ em thực sự từng có ý định này!”
Sanh Ca bỗng chốc cạn lời.
Quả thực để chữa khỏi hoàn toàn mầm độc trong cơ thể anh, cô đã từng nghĩ đến chuyện làm theo kế hoạch của Ninh Thừa Húc.
“Chỉ là em chưa nghĩ kỹ nên không đưa ra quyết định ngay được, nhưng em chắc chắn sẽ tìm ra cách để giải quyết những vấn đề này.”
Trong chuyện này cô không cách nào đối mặt với Kỷ Ngự Đình, cũng không muốn tiếp tục nháo sự với anh.
Cô giả vờ nhìn xung quanh tìm, cuối cùng lấy chìa khóa từ dưới đèn rồi tháo còng tay còng chân ra cho anh.
“Anh về phòng ngủ đi, có chuyện gì để nói sau.”
Kỷ Ngự Đình vặn chặt nắm đấm, khàn giọng gầm khẽ: “Nói sau, lại là nói sau! Kể từ khi có chuyện với Ninh Thừa Húc, em lúc nào cũng qua loa lấy lệ với anh! Miệng em có nói ra được lời nào thật lòng đâu!”
“Anh đã làm sai còn gào mồm lên với tôi?”
Sanh Ca cũng bị anh làm cho tức lên, nhịn một hồi mới nói: “Quên đi, tối nay em không muốn cãi nhau với anh. Nếu anh muốn ngủ phòng này thì em xuống lầu ngủ ở phòng cho khách vậy.”
Phòng cho khách?
Cô ấy đang coi mình như khách, bắt đầu tỏ ra xa cách với anh đấy hả?
Rõ ràng chỉ một câu thuận miệng như vậy, nhẹ như bay lọt vào tai anh lại chẳng khác nào một quả bom hẹn giờ.
Khiến lý trí nơi anh nổ tan tành chẳng sót một mảnh.
Ngay khi Sanh Ca quay người rời đi, anh nhanh chóng ngồi dậy, vòng tay qua eo cô ôm từ phía sau, chặt đến mức cánh tay anh run lên.
“Đừng đi mà Sanh Sanh! Đừng rời xa anh.”
Sanh Ca khựng lại, định gỡ cánh tay anh ra.
Hành động này như thể muốn đẩy anh ra vậy.
Khó khăn lắm mới đổi lại được tấm chân tình của cô nhưng lại sắp đánh mất, nỗi cô tịch ấy khiến anh như ngạt thở.
Vòng tay anh siết chặt hơn, trán áp vào lưng cô, giọng anh nghẹn ngào bất lực.
“Đừng, xin em…”
Sanh Ca sững người tại chỗ, toàn thân đau đớn kịch liệt.
Trái tim cô như bị hàng vạn mũi kim đâm vào, cơn đau khiến hô hấp của cô trở nên khó khăn.
Nửa năm trước.
Kỷ Ngự Đình đã vì cô mà bị nhà họ Kỷ phạt roi dẫn đến thương nặng.
Chập tối hôm đó, trong lúc phải chịu đựng cơn đau dữ dội, anh cũng ôm eo cô như thế này, dùng giọng điệu hèn mọn cầu xin cô đừng buông tay…