“Làm tốt lắm.” Tuy là khen ngợi, nhưng ánh mắt của anh vẫn lộ ra vẻ bí mật.
Anh lật xem thông tin điều tra được, Lưu Niên đứng bên cạnh giải thích.
“Ngài yêu cầu tôi điều tra lại chuyện đã xảy ra năm đó. Tôi phát hiện hành trình năm đó của cô Mộ quả thực trùng khớp với thời gian xảy ra tai nạn xe hơi của ngài. Nói cách khác, không còn nghi ngờ gì nữa, cô Mộ chính là người cứu mạng ngài vào mười ba năm trước.”
Lưu Niên nhìn anh, vẻ mặt khẳng định.
Phong Ngự Niên xem thông tin cẩn thận, khẽ nhíu mày, đôi mắt đen sâu thẳm khiến người khác không thể nhìn ra được cảm xúc của anh lúc này.
“Ngoài ra, còn một chuyện nữa.”
Vẻ mặt Lưu Niên chần chừ.
“Nói.” Phong Ngự Niên liếc nhìn anh ấy, ra hiệu cho anh ấy tiếp tục nói.
“Ngài yêu cầu tôi điều tra việc cô Mộ bị đánh, đã có tiến triển mới, tôi đã đính kèm kết quả vào mặt sau của tài liệu.”
Theo những gì anh ta nói, Phong Ngự Niên lật một vài trang, nhìn thấy một vài bức ảnh.
Anh nhìn kỹ hơn, đôi lông mày đã giãn ra lại cau lại.
Chiếc Santana màu xanh lá trong bức ảnh, đừng nói là bị hỏng, cho dù có biến thành tro bụi, anh cũng nhận ra.
Nghĩ đến điều này, một ngọn lửa vô định bùng lên trong lòng anh, trong lòng vô cùng rối loạn.
Các bức ảnh còn lại đều tương tự, bức cuối cùng có một chút khác biệt.
Trong bức ảnh, trong bóng tối của màn đêm, có thể nhìn thấy lờ mờ một vài người, anh cố gắng phân biệt, nhận ra một trong số họ là Sanh Ca.
“Theo những bức ảnh này, cũng như thông tin về hành trình của cô Sanh Ca vào ngày hôm đó, cô Sanh Ca đã xuất hiện tại hiện trường nơi cô Mộ bị đánh. Có cả cái này nữa.”
Anh ấy chỉ vào một trong số bức ảnh, nói: “Cô Sanh Ca có vẻ đang thực hiện một thỏa thuận với ai đó.”
“Người đứng sau lưng cô Sanh Ca hình như là trợ lý Hoa Vân bên cạnh Lộc Hoa. Rất có thể cô Sanh Ca đã bảo Lộc Hoa làm chuyện này. Dù sao thì mặc kệ kết quả như thế nào, chuyện này nhất định có liên quan đến cô Sanh Ca.”
Trên mặt Phong Ngự Niên không có chút cảm xúc nào, anh chỉ tiếp tục nhìn chằm chằm những bức ảnh.
“Cô Mộ là một người hiền lành, tốt bụng, lại bị đối xử như thế, không ngờ cô Sanh Ca là người độc ác như vậy!”
Lưu Niên nắm chặt tay, tiếp tục thuyết phục: “Ngài nhất định phải làm chủ cho cô Mộ, dạy bảo cô Sanh Ca một trận, trút giận cho cô Mộ!”
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh ấy, Phong Ngự Niên gật đầu.
“Được rồi, về rồi nói tiếp.”
Khuôn mặt anh trở lại vẻ thờ ơ ban đầu, khiến người khác không thể nào đoán rõ được rốt cuộc anh đang nghĩ gì.
Sáng sớm hôm sau.
Bệnh viện lại ồn ào.
Mộ Chỉ Ninh đã sớm chuẩn bị, dựa vào đầu giường, sẵn sàng tiếp nhận cuộc phỏng vấn trực tiếp.
“Tôi biết tiếp nhận phỏng vấn vào thời điểm này, có thể có người suy đoán về ý đồ của tôi, thậm chí đẩy tôi lên đầu ngọn sóng.”
Cô ta giả vờ tỏ ra mạnh mẽ, nói tiếp: “Nhưng tôi vẫn phải nghiêm túc nói rõ, tôi và Tổng giám đốc Phong của tập đoàn Phong Thị là thanh mai trúc mã, chúng tôi ngưỡng mộ nhau từ khi còn nhỏ, sau đó, vì một số chuyện, mới buộc phải chia tay.”
“Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra trong thời gian tôi rời đi, nhưng tôi có thể nói lớn trước công chúng, tôi hoàn toàn không phải là kẻ thứ ba chen ngang, càng không phải là người làm tan vỡ gia đình của anh ấy và Sanh Ca!”
Nước mắt cô ta tràn ra, nhưng cô ta cắn răng, cố giữ để nước mắt không rơi.
Tiếng phóng viên bấm nút chụp lần lượt vang lên, đèn flash nhấp nháy liên tiếp làm cô ta có hơi chói mắt, khiến cô ta thiếu chút nữa đã không thể giữ được biểu cảm này.
Nhưng cô ta không dám thả lỏng.
Cô ta phải dựa vào những thứ này để tỏ ra yếu đuối, nhận được sự đồng cảm của công chúng.
“Cô Mộ, chúng tôi có một số câu hỏi, cô có tiện trả lời không?” Phóng viên đưa micro đến trước mặt cô ta.
Mộ Chỉ Ninh gật đầu, cố gắng làm ra vẻ hào phóng: “Hỏi đi, tôi chắc chắn sẽ nói hết những gì tôi biết.”
“Cô vừa nói, cô và Tổng giám đốc Phong luôn yêu nhau, vậy tại sao khi đó cô không phải là người kết hôn với tổng giám đốc Phong? Lúc đó, chuyện gì đã xảy ra? Khi cô Sanh Ca và Tổng giám đốc Phong kết hôn, cô đã ở đâu? Tại sao lại không ngăn cản?”
“Hơn nữa, vì sao cô lại bị thương? Có phải vì cô là kẻ thứ ba nên mới bị trả thù? Có tiện nói cho chúng tôi biết không?”
“Còn có…”
“Đủ rồi!” Mộ Chỉ Ninh lớn tiếng ngắt lời phóng viên với vẻ mặt không vui.
Những phóng viên này quá cứng đầu, nói chuyện tàn nhẫn, không để tâm cô ta là một người bị thương.
Cô ta tức giận đến mức muốn phun máu!
Sau khi nhận ra mình có hơi thất lễ, cô ta ho nhẹ: “Tôi xin lỗi, trong người tôi không khỏe, chúng ta kết thúc buổi phỏng vấn hôm nay ở đây đi.”
Nói xong, cô ta nhắm mắt lại, tỏ vẻ từ chối làm phiền.
“Hôm nay Chỉ Ninh đã nói đủ rồi. Vết thương của con bé cần được hồi phục. Nếu còn chuyện gì thì cứ hỏi tôi.”
Vân Mỹ đưa phóng viên ra khỏi phòng bệnh, đứng trên hành lang, sau đó đối mặt với câu hỏi sắc bén của phóng viên.
“Những câu hỏi mọi người vừa hỏi là chuyện riêng tư của gia đình chúng tôi, cũng là chuyện riêng tư giữa con gái tôi và Tổng giám đốc Phong. Chúng tôi từ chối trả lời những câu hỏi này, mong mọi người thông cảm.” Thái độ Vân Mỹ lạnh lùng nói.
“Vậy chuyện lần này cô Mộ bị thương thì sao?”
“Chúng tôi đã tìm thấy bằng chứng, những bằng chứng này hoàn toàn cho thấy, chuyện này có liên quan đến Sanh Ca.”
Vân Mỹ cầm lấy micro, giọng điệu kiên quyết: “Dám hại người thừa kế nhà họ Mộ của tôi, chúng tôi nhất định sẽ khiến cô ta phải trả giá!”
“Bà có tiện tiết lộ chút chứng cứ không?” Phóng viên tiếp tục hỏi.
Vân Mỹ cau mày, trực tiếp từ chối phóng viên: “Chúng tôi đã giao chứng cứ cho cảnh sát, tôi tin rằng sự thật sẽ sớm được tiết lộ.”
Phóng viên thấy bà ta không muốn nói thêm, cuối cùng vội vàng kết thúc buổi phỏng vấn.
Sanh Ca lái chiếc xe hơi Magotan mới, chạy nhanh trên đường đi làm, tiện thể nghe xong buổi phát sóng trực tiếp, không khỏi cười nhạo.
Hai mẹ con đạo đức giả này diễn khiến người khác buồn nôn.
Tuy nhiên, cô vẫn vui lòng tiếp bọn họ đến cùng.
Khi vừa rẽ ngang ngã tư, Sanh Ca nhìn thấy Tang Vi đang đứng dưới biển báo, lo lắng nhìn về phía đường.
“Cần tôi chở một đoạn không?”
Sanh Ca lưu loát đạp phanh gấp trước mặt cô ấy, hạ cửa kính xe xuống, cô nhướng mày nhìn cô ấy.
“Không cần, không cần, giám đốc, thực ra tôi cố ý đợi nơi ngài sẽ chạy ngang qua lúc đi làm.”
Khuôn mặt Tang Vi tràn đầy lo lắng: “Hot search vẫn không ngừng tăng, cư dân mạng đều bàn tán về ngài. Một số phóng viên và những người quá xúc động đã chặn cửa công ty, muốn ngài phải đưa ra lời giải thích.”
“Lần này ghê gớm hơn nhiều so với lần trước. Ngài đừng đến công ty, về nhà tránh mặt đi, khi nào an toàn thì quay lại.”
“Không cần, sợ hãi không phải là phong cách của tôi.”
Sanh Ca khởi động lại động cơ, trái tim của Tang Vi như nhảy lên đến cổ họng.
“Giám đốc, ngài định làm gì?” Tang Vi liều mạng gõ cửa kính xe, cố gắng ngăn cô lại.
“Đi giải thích với bọn họ.”
Vừa dứt lời, cô nhấn mạnh ga, Magotan lao ra như một mũi tên đứt dây.
Lời nói của cô bay theo gió, bụi từ sau xe bay lên, Tang Vi ho sặc sụa, nước mắt chảy ra.
Khi cô ấy định thần lại, chiếc xe của Sanh Ca đã biến mất.
“Chuyện này xong rồi, chỉ có một mình giám đốc đến đó, mình phải làm sao đây?” Tang Vi suy sụp tuyệt vọng, cô ấy không biết phải làm sao mới đúng.