“Không được đi.”
Cô lời ít ý nhiều, nói xong cũng muốn đóng cửa lại.
“Đợi đã… Shh..”
Phong Ngự Niên theo bản năng duỗi tay chặn ở khe cửa, cửa đóng khiến tay bị kẹt nhăn mặt chịu đựng cơn đau, vầng trán đều đổ mồ hôi lạnh.
Sanh Ca cũng sợ đến ngẩn người: “Anh bị ngốc hả? Dùng tay chặn cửa?”
Tay bị cửa kẹp, đau đến cỡ nào chứ?
Phong Ngự Niên ôm lấy bàn tay phải bị kẹp đến sưng đỏ, uất ức nói: “Tốt xấu gì tay tôi cũng bị thương rồi, cô không thể nghe tôi nói xong được sao? Mặc dù chúng ta đã ký giấy thỏa thuận rồi, nhưng mà tôi cũng có quyền của mình. Cô cướp không được, cho nên cô không cảm thấy…”
Sanh Ca cắt ngang lời anh: “Bớt nói nhảm.”
“Tôi muốn quay về biệt thự Vân Cảnh một chuyến.”
Anh không chút do dự nào nói ra, hàng lông mày cũng có hơi nhíu lên.
Ngày trước, biểu cảm này chính là kiểu không giận dữ nhưng cũng có uy lực kinh người.
Nhưng mà vì đã tiêm vào người loại thuốc đặc biệt của cơ thể một kẻ yếu ớt, cho nên màu da của anh cũng trắng hơn trước mấy phần, lúc nào nhìn cũng có cảm giác sắp ngã bệnh tới nơi, chính vì thế mà bây giờ có làm ra biểu cảm đó cũng chỉ thấy một nét xinh đẹp yếu ớt mà thôi.
Người đàn ông cao một mét tám mươi tám đứng trước mặt Sanh Ca, cảm giác uy hiếp gì gì đó cũng đều chưa đủ, giống như một con sói đội lớp cừu mà thôi.
Vốn dĩ nhìn thấy tay của người kia bị thương, Sanh Ca đã cảm thấy có chút động rồi, nhưng mà nghe anh nói câu này xong lại lập tức kịp thời phản ứng.
Tên chết bầm này, muốn giở khổ nhục kế với cô?
Ở đó mà đợi tới mai đi!
“Không được, cút đi ngủ đi, sáng mai tôi bảo vệ sĩ gói đồ của anh mang qua tới.”
“Nè…”
Phong Ngự Niên còn đang muốn nói gì đó, nhưng đáp lại lời anh là âm thanh đóng sầm cửa lại.
Ngay lập tức, sắc mặt của anh cũng trở nên u ám: “Vô tình vô nghĩa, kiếm chuyện vô lý.”
Nói xong câu này, anh hậm hực đi xuống lầu, trực tiếp đi tới tầng một muốn tới cửa lớn xem xét tình hình.
Vừa mới ra tới cửa phòng khách, thậm chí còn chưa kịp bước nửa bước vào trong sân đã bị hai tên bảo vệ từ trong bóng tối nhảy ra cản lại.
“Đêm khuya không được phép ra ngoài, mời anh Phong quay lại cho.”
Sắc mặt Phong Ngự Niên u ám đến khó coi, chỉ đành quay trở về phòng.
Vệ sĩ có thể kiểm tra hành tung của anh bất cứ lúc nào, dĩ nhiên đây là sự sắp xếp của Sanh Ca dành cho anh.
Anh ngó xem điện thoại di động, Tự Niên có gọi qua một lần, sau khi xóa xong lịch sử cuộc gọi, Phong Ngự Niên cũng tắt máy.
Mấy ngày nay lục soát người không biết vất cả ở trong rặng núi cả đêm, đến hôm nay làm mấy chuyện như nấu cơm thật sự đã khiến anh mệt rã rời.
Vừa năm lên giường đã nhanh chóng chìm sâu vào giấc ngủ.
Không biết đã qua bao lâu, bên ngoài cửa sổ đột nhiên vang lên tiếng chim hót đánh thức anh dậy.
Từ trong màn đêm, Phong Ngự Niên bỗng mở mắt ngồi bật dậy.
Đây là tín hiệu đặc biệt của bọn họ, giữa anh với Tự Niên.
Phong Ngự Niên nhanh chóng đứng lên đi về phía cửa sổ, bỗng đèn trên đỉnh đầu lại lạch cạch một tiếng bật sáng.
Vừa quay đầu nhìn lại đã thấy Sanh Ca đang đứng dựa vào cạnh cửa, cười như không cười nhìn anh.
Phong Ngự Niên đứng bất động, quay đầu đối mắt với cô.
Trong lòng lại không ngờ sau khi tiêm thuốc này xong, sự nhạy bén với vật thể xung quanh của mình lại bị suy giảm trầm trọng.
Vậy mà lại không phát hiện được người kia đã ở cửa từ lúc nào?
Sanh Ca chỉ mỉm cười, mắt sáng như ánh dao sắc bén nhìn chằm chằm vào anh.
“Vẫn chưa ngủ?”
Phong Ngự Niên khẽ cong môi đáp: “Có hơi đói bụng, không ngủ được nên muốn xuống bếp.”
“Muốn xuống bếp mà lại đi về hướng cửa sổ?”
Cô bị chọc cười: “Anh là muốn nhảy từ lầu hai xuống để tìm cơm ăn?”
Tiếng chim đang vang lảnh lót ngoài kia cũng khiến cô nhận ra có vấn đề.
Dù sao bảo vệ mà cô sắp xếp trong sân đều là loại cấp A, đến cả một con ruồi cũng không bay vào được chứ huống chi là chim.
Phong Ngự Niên không nói lời nào.
Giống như cũng không nghĩ ra được lý do hợp lý nào để phản bác Sanh Ca được.
Người bên đây lười phải tiếp tục vạch trần anh, chỉ nói: “Đã hơn một giờ sáng rồi, tôi khuyên anh nên tranh thủ thời gian mà ngủ đi, sáng mai sáu giờ phải dậy làm bữa sáng rồi. Lần này cũng đừng hòng mà giở trò, nếu không thì cả ngày hôm đó anh cũng đừng nghĩ tới chuyện ăn cơm.”
Nói xong, cô xoay người quay trở lại lầu ba.
Dây dưa một lúc lâu, Tự Niên bên kia không còn phát ra âm thanh nữa, đoán chừng cũng đã nhận ra sự khác thường rồi.
Phong Ngự Niên kéo rèm cửa sổ lại, dự định sẽ tìm cơ hội liên lạc với Tự Niên sau.
Rạng sáng hôm sau, Phong Ngự Niên theo quy định của Sanh Ca mà dậy đúng giờ, nhìn thấy đám cận vệ bận bịu trước sau, đẩy cái gì đó từ bên ngoài vào trong phòng khách.
Anh vừa đi tới nhìn thử, đều là hành lý của mình.
Mới sáng sớm mà đã đưa tới rồi ư?
Vệ sĩ nhìn thấy anh đi tới, chỉ vào đống thùng giấy chất chồng cao qua đầu kia, giọng điệu có chút kiểu như đang cười trên nỗi đau của người khác mà nói.
“Làm phiền anh Phong hãy thu dọn đống hành lý này của mình trước khi cô chủ Sanh Ca tỉnh ngủ, cô chủ Sanh Ca không thích mấy thứ đồ dơ dáy, nếu nhìn thấy sẽ khó chịu ngay.”
Phong Ngự Niên không nói gì.
Trong lòng anh biết, đám người này là đang cố tình gây khó dễ cho anh.
Với sức lực bây giờ của anh mà nói, có khi chỉ khiêng có một nửa sẽ thở hơi lên rồi. Trong thời gian ngắn mà di chuyển hết đống đồ này, làm sao có thể? Huống hồ, trước khi Sanh Ca tỉnh ngủ, anh còn phải làm xong bữa sáng nữa.
Vệ sĩ nhìn Phong Ngự Niên đứng bất động ở đó, ánh mắt cũng có phần trêu chọc mà nói một câu đầy hàm ý: “Anh Phong, đàn ông thì không thể nói không được. Nếu như anh thật sự không được thì cũng có thể cầu xin bọn tôi giúp anh.”
Ánh mắt của người bên đây lập tức lạnh lùng nhíu lại, bắt đầu khiêng đống hành lý kia đi.
Đợi đến khi Sanh Ca từ trong phòng đi ra ngoài đã thấy Phong Ngự Niên cả đầu đầy mồ hôi, áo sơ mi trắng cũng bị thấm mồ hôi ướt nhẹp dính chặt vào cơ thể, lộ ra rõ ràng đường cong và cơ bụng.
Sanh Ca vốn dĩ biết dáng người của người này rất đẹp, nhưng mà bây giờ cô lại đang không có chút hứng thú nào với dáng người của anh.
Cô hỏi: “Làm xong bữa sáng chưa?”
“Còn một thùng đồ cuối cùng nữa, cô chờ tôi một lát.” Phong Ngự Niên cắn răng, hình như phân tâm nói chuyện sẽ khiến sức lực của anh càng thêm hao tổn.
Sanh Ca gật đầu, cô cũng không vội, thong thả đi xuống phòng khách tầng dưới.
Đột nhiên lại phát hiện hộp thuốc cô lấy từ trong tủ đồ hôm qua không thấy đâu nữa.
Cô không chút biến sắc, chậm rãi thu lại tầm mắt ngồi trên ghế sô pha mà xem phim.
Chờ chừng mười phút sau, Phong Ngự Niên tắm vòi sen xong, thay ra một bộ quần áo sạch rồi mới xuống lầu.
Lúc đi ngang qua chỗ Sanh Ca, anh thậm chí không thèm liếc nhìn cô lấy một cái đã trực tiếp đi vào trong bếp.
Sanh Ca đoán được anh vẫn còn chưa bắt đầu làm, bèn đứng lên đi tới.
Lại nhìn thấy Phong Ngự Niên bưng hai món ăn nóng hổi ra ngoài đặt trên bàn cơm, sau đó lại vào trong bếp dọn bát đũa ra.
Sanh Ca ngây người tại chỗ, quan sát dáng vẻ bận rộn của người kia, trong lòng có chút kinh động.
Vẻn vẹn chỉ có một buổi tối mà người đàn ông này đã quen với tất cả sự sắp xếp của cô, buổi sáng khuân vác đồ nặng như thế lại còn phải làm cơm, ấy vậy mà đã chuẩn bị xong xuôi hết mọi thứ trong thời gian ngắn như vậy, xử lý xong hết tất cả những chuyện khó mà cô đưa ra rồi.
Người đàn ông này, thật sự là không đơn giản.
Sanh Ca dường như cảm thấy, anh là đang che giấu chuyện gì đó.
Đang lúc nghĩ ngợi, Phong Ngự Niên bên này đã dọn xong bát đũa, lẳng lặng đứng ở một bên chờ cô ngồi xuống.
Sanh Ca nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của anh, cứ cảm thấy kì lạ.
Sói đội lốt cừu này, rốt cuộc là đang che giấu chiêu trò gì đây?
Mặc dù trong lòng nghĩ như thế, nhưng Sanh Ca ngoài mặt vẫn không có bày ra biểu cảm gì bất thường, bắt đầu ngồi xuống thưởng thức bữa sáng.
Cháo nấu bị loãng, củ cải cũng nêm thiếu muối rồi.
Nhưng mà nếu so với hôm qua thì vẫn tính là có thể ăn được, Sanh Ca cũng không cố ý gây khó dễ cho anh.
Miễn cưỡng nuốt xuống hai muỗng, cô đặt muỗng xuống. Phong Ngự Niên bên này lập tức thu dọn chén dĩa mang đi rửa.
Thấy vẫn còn sớm, Sanh Ca tiếp tục ngồi trên ghế sa lông, vừa xem phim vừa ăn trái cây.
Tiện thể thi thoảng liếc mắt nhìn sang dáng vẻ vô cùng đáng thương, đang ngồi xổm trên đất lau nhà của Phong Ngự Niên, cảm thấy trái cây đang ăn rất ngon miệng, tâm tình cũng thoải mái rất nhiều.
Trước đó Lý Phi cố tình gây khó dễ cô, không cho phép dùng cây lau nhà trong biệt thự, nói phải lau bằng tay từ chút một thì mới sạch sẽ.
Có lẽ bà ta có nghĩ như nào cũng không thể ngờ được, có một ngày đứa con trai bảo bối mà bà ta vẫn luôn tự hào này lại ngồi xổm trên đất mà lau nhà cho người phụ nữ bà ta khinh thường nhất trên đời này.
Thật sự đúng là báo ứng, vô cùng thoải mái.
Sanh Ca cong môi nở nụ cười, lười nhác nhét một quả cherry vào miệng, điện thoại lúc này cũng đột nhiên vang lên.
Là Tư Vũ.
“Chị đại, Phong Văn Đống tới rồi, đang kêu gào om sòm trong phòng làm việc của chị, nói là muốn tìm chị nói chuyện, chị không tới thì sẽ không đi.”