“Ôi chao, cũng bình thường thôi.”
Tuy Đới Lị nói lời khiêm tốn nhưng vẻ mặt thì rất đắc ý: “Giới thiệu cho cô một chút, đây là Đinh Lỗi, bạn trai của tôi kiêm Phó Giám đốc Kinh doanh của Tập đoàn Vân Tế, lương một năm tám mươi vạn đấy.”
Cô ta cố gắng nhấn mạnh hai câu cuối cùng, Đinh Lỗi cũng rất kiêu ngạo mà cười lộ ra cái răng vàng lớn của ông ta.
Đới Lị đang chờ xem biểu cảm của Sanh Ca để thỏa mãn lòng hư vinh của cô ta.
Nhưng vẻ mặt của Sanh Ca vẫn như vậy, không có phản ứng gì.
Đới Lị vô cùng khó chịu, từ trước đến nay người phụ nữ này thích làm ra vẻ, rất thích tỏ vẻ trong sạch cao thượng, cho nên cô ta càng muốn vạch trần cô.
“Nghe bảo cô ly hôn rồi?”
Đới Lị nói, sau đó quan sát Sanh Ca từ trên xuống dưới, nhìn thấy cô mặc đồ công sở thì phì cười một tiếng: “Cô đang làm nhân viên bán hàng của công ty xe hơi nào sao? Mới không gặp nhau có mấy năm thôi mà cô đã thành ra thế này à?”
Sanh Ca nhìn chằm chằm cô ta giống như đang nhìn kẻ ngu, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Tôi tới mua xe.”
Nói xong, Sanh Ca thu ánh mắt về, sau đó quay đầu đi vào trong chọn xe dưới nhân viên bán hàng, cũng không muốn phí sức quan tâm mấy kẻ râu ria.
Đới Lị thấy cô lạnh nhạt với mình, còn bày ra dáng vẻ lạnh lùng như trước nên càng tức giận.
Hai ngày trước cô ta trở về trại mồ côi một chuyến thì nghe nói Sanh Ca không những ly hôn mà còn ra khỏi nhà.
Nhưng hôm nay cô lại đến mua xe!
“Để tôi xem cô có thể mua được loại xe gì.”
Đới Lị nhìn chằm chằm bóng lưng của Sanh Ca, nhỏ giọng nói một câu, sau đó quay đầu nhìn Đinh Lỗi đang đứng ở sau lưng rồi tỏ vẻ hờn dỗi.
“Chồng à, chúng ta vào trong xem một chút đi, dù sao cũng là quà mà anh tặng em, người ta muốn cẩn thận chọn một chiếc xe thích hợp em mới được.”
Đinh Lỗi hơn năm mươi tuổi còn đang chìm đắm trong ý nghĩ kỳ quái về dáng vóc tuyệt đẹp của Sanh Ca, cho nên khi bị Đới Lị nhắc, ông ta lập tức gật đầu đồng ý.
Bên trong sảnh, Sanh Ca đi đến khu vực bán xe bình dân.
Cô không thích chạy theo vậy chất, chỉ cần đơn giản và thực dụng là được.
Cô chọn ngẫu nhiên một chiếc rồi chuẩn bị nhận xe rời đi thì chợt nghe thấy tiếng tặc lưỡi của Đới Lị truyền đến từ phía sau.
“Thật không ngờ cô lại đến xem loại xe Volkswagen Magotan giá rẻ này, xem ra cuộc sống sau ly hôn của cô không tốt lắm.”
Cô ta khoanh tay bày ra vẻ mặt khinh người.
Sanh Ca hoàn toàn xem Đới Lị là không khí chứ không hề có ý định quan tâm đến cô ta.
Tuy bị Sanh Ca lơ đẹp nhưng Đới Lị cũng không giận, cô ta nói: “Nể tình chúng ta đã từng là bạn bè, tôi có thể nhờ bạn trai của tôi giới thiệu nhân viên nam ưu tú ở công ty cho cô, dù sao anh ấy cũng là Phó Giám đốc nên vẫn có quyền uy với nhân viên.”
Đinh Lỗi đang nhìn Sanh Ca không chớp mắt, nghe thấy Đới Lị nhắc đến mình, ông ta lập tức cười hì hì, ánh mắt có chút thô tục.
“Nếu cô là bạn của Lị Lị thì cũng là bạn của Đinh Lỗi tôi đây, lát nữa kết bạn qua Wechat với tôi để tiện liên hệ.”
Đới Lị trừng mắt nhìn Đinh Lỗi một cái, đi theo ông ta hai năm rưỡi nên cô ta đã biết quá rõ thói hư tật xấu thích trêu hoa ghẹo nguyệt của ông ta, vì thế giận dỗi nói: “Là để anh giới thiệu cho cô ta vài bạn trai, anh kết bạn với cô ta làm gì? Đây là muốn trò chuyện thân mật sau lưng em à?”
Tuy cười nói nhưng ánh mắt nhìn về phía Đinh Lỗi của cô ta như muốn ăn thịt người.
Đinh Lỗi hơi đổi sắc, ông ta vội vàng ôm eo cô ta: “Ôi xem em nói kìa, em là cục cưng duy nhất của anh, anh để ý đến cô ta chỉ là bởi vì thương em, muốn em vui thôi…”
Dường như hai người đang cố ý tình tứ làm Sanh Ca nghe đến nỗi phát bực.
“Thôi, đàn ông tốt như vậy thì cô cứ giữ cho mình đi!”
“Đứng lại!”
Thấy Sanh Ca muốn đi, Đới Lị đuổi tới, cô ta vô cùng khó chịu việc Đinh Lỗi quan tâm đến cô một cách rõ ràng như vậy.
‘Trước đây thì thích cạnh tranh với tôi, bây giờ còn nghĩ đến việc giành người đàn ông của tôi?’
Đới Lị càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, cho nên từ ngữ mà cô ta dùng càng trở nên sắc bén, ánh mắt thì chứa đầy sự mỉa mai.
“Tôi có lòng tốt muốn giúp cô thôi, cô giả vờ cái gì? Cô vay tiền mua xe đúng không? Cô không muốn có bạn trai mua xe giúp cô à?”
Sanh Ca nhíu mày, quay đầu liếc nhìn cô ta một cái.
Dù sao Đinh Lỗi, bạn trai của Đới Lị còn ở đây, với lại nể tình hai người từng trải qua cuộc sống gian khổ trong trại mồ côi cùng nhau, cho nên Sanh Ca không có ý định so đo với cô ta mà chỉ định mụa xong rồi đi, còn người thì dù sao sau này cũng không qua lại với nhau nữa.
Đới Lị thấy cô không dám cãi lại, dáng vẻ kiêu căng của cô ta không những không biến mất mà còn càng kiêu ngạo hơn.
Lúc Sanh Ca đang đi trả tiền mua xe, cô ta nói ở đằng sau: “Không phải chỉ là con điếm bị nhà họ Phong vứt đi hay sao? Ra vẻ cái gì? Cô nghĩ cô cao thượng hơn tôi thật à?”
Mặc dù cô ta nói không to nhưng lại lọt vào tai Sanh Ca không sót chữ nào.
“Cô nói gì?” Sanh Ca chợt dừng bước rồi quay đầu nhìn Đới Lị một cách lạnh lùng.
Đới Lị ngây người trước sự lạnh lùng nơi đáy mắt của Sanh Ca, nhưng giây sau thì lập tức khôi phục lại dáng vẻ đắc ý: “Cô có phải cái đồ lăng loàn hay không thì cô phải tự biết chứ!”
Vẻ mặt của Sanh Ca càng ngày càng lạnh, nhiệt độ không khí quanh người cô bị hạ thấp hơn bao giờ hết.
“Lúc đầu tôi định bỏ qua cho cô, nhưng đây là cô tự tìm.”
Ban đầu Đới Lị bị khí thế của Sanh Ca dọa, lo lắng cô sẽ trả thù cô ta như thế nào.
Sau đó thì thấy cô không quay đầu lại mà đi ra khỏi đó, nhanh chóng rời khỏi tầm mắt của cô ta.
“Ai mà không biết nói lời tàn nhẫn? Bạn trai của tôi là Phó Tổng Giám đốc của Tập đoàn Vân Tế mà cô cũng dám uy hiếp tôi? Tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu!”
Cô ta khoe khoang một hồi để lấy lại khí thế bị mất vừa rồi.
Đới Lị càng xem thường lời nói của Sanh Ca, cô ta vừa kéo tay Đinh Lỗi vừa làm nũng.
“Chồng à, người ta muốn BMW mini, loại thể thao ấy, chồng tốt nhất, chồng đi chọn với em được không?”
Đinh Lỗi đơ ra một giây, lương một năm của ông ta chỉ có tám mươi vạn thôi, một chiếc BMW nhỏ cũng bằng tiền lương cả năm không ăn không uống của ông ta.
Nhưng Đinh Lỗi thích cảm giác được Đới Lị thổi phồng, hơn nữa nhiều nhân viên kinh doanh theo dõi ông ta, nếu nói không có tiền mua thì lại quá mất mặt, cho nên lập tức đồng ý.
Hai người kéo tay nhau, động tác vô cùng thân mật.
Nhưng tuổi tác của bọn họ chênh lệch quá lớn, giống như cha cùng con gái, không hề mang lại cho người khác cảm giác của một cặp đôi làm người xem cảm thấy rùng mình.
Hai người ôm nhau đi đến cửa dưới ánh mắt kỳ lạ của những người ở đây.
Mời vừa ra khỏi cửa.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Tế Quỷ (Tế Ma)
2. Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp
3. Khó Dỗ Dành
4. Hào Môn Này, Tôi Không Gả Nữa
=====================================
Một tiếng rào rào chợt vang lên.
“A!”
Đới Lị còn chưa kịp phản ứng thì đã bị tạt nước rửa xe để mấy ngày liền lên đầy mình.
Lúc Đinh Lỗi nhận ra, ông ta vội vàng tránh xa hai mét nhưng vẫn bị dính không ít nước bẩn.
Một giây trước, Đới Lị vẫn mặc váy đỏ xinh đẹp còn một giây sau thì đã trở nên vừa chua vừa ướt nhẹp.
Cô ta thét chói tai, ánh mắt trợn trừng nhìn người đã tạt nước vào cô ta.
Là một cô gái nhỏ, mặc đồ của công nhân, tuy vẻ mặt rụt rè nhưng trong con ngươi lại không có chút sợ hãi nào.
Đới Li tức quá rồi, một công nhân như vậy cũng dám ức hiếp cô ta!
“Mẹ mày không dạy mày phải gắn hai con mắt vào khi ra đường sao? Quần áo, giày cùng túi xách của tao đều là hàng hiệu, mày có biết là tốn bao nhiêu tiền mua không? Là số tiền mà mày làm công nhân mười năm ở đây cũng kiếm không được…
Cô công nhân không nói lời nào mà để cô ta tùy tiện chửi ầm lên như mấy người phụ nữ chanh chua.
“Tao sẽ không để yên cho mày chuyện này hôm nay, ngoại trừ xin lỗi thì mày phải đền phí tổn thất tinh thần cùng bồi thường cho tao, tao còn muốn để người trong này đuổi mày đi, không bao giờ thuê mày nữa.
Công nhân bưng thùng vẫn không nói lời nào.
Cơn tức trong bụng của Đới Lị không có chỗ xả: “Mày điếc à? Mẹ mày không dạy mày nói tiếng người?”
Đinh Lỗi vội vã đứng ra giúp đỡ Đới Lị: “Gọi chủ của mày ra đây, nói là Phó Tổng Giám đốc của Tập đoàn Vân Tế muốn gặp ông ta! Ông ta phải tự giải thích chuyện này!”
Phó Giám đốc Kinh doanh lại bị rút gọn thành Phó Tổng Giám đốc Tập đoàn Vân Tế.
Điều này làm thỏa mãn lòng hư vinh cùng sĩ diện của Đinh Lỗi.
“Tôi là chủ đây, là tôi tạt thùng nước kia cho hai người.”
Một giọng nữ trong trẻo đột nhiên vang lên.
Hai người quay đầu nhìn lại thì thấy Sanh Ca khí chất khoan thai, mỉm cười dựa vào chiếc xe sang trọng một cách nhàn nhã.