Cô không phục lắm, thuận thế ép ra hai giọt nước mắt.
Không phải chỉ là diễn sao, cô cũng biết.
“Anh còn không thừa nhận! Anh không chỉ gọi cả tên cả họ của tôi, còn mắng tôi, còn muốn ép tôi!”
Kỷ Ngự Đình bị cô lên án đến nỗi á khẩu không trả lời được.
Lần này thì anh đuối lý thật.
Chính mình mấy lần suýt chút nữa thì mất mạng, khó khăn lắm mới đoạt được vợ về, làm sao có thể mắng được?
Chỉ có thể cưng chiều, cưng chiều đến không có giới hạn.
Vừa nãy đúng là anh không khống chế được cảm xúc, ở trong mắt anh, Sanh Ca không giống những người khác, anh phải nhỏ giọng, phải dịu dàng, thì cô mới có thể tiếp tục thích mình.
Anh lập tức chấn chỉnh lại thái độ, sống lưng thẳng tắp, ngồi xổm với tư thế quân đội tiêu chuẩn.
“Anh sai rồi.”
Thấy mục đích đã đạt được một nửa, Sanh Ca lau đi giọt nước mắt giả vờ, cô không để ý đến anh, đứng dậy cao ngạo lên lầu, chuẩn bị thu dọn một chút rồi đi đến nhà họ Lộc.
Kỷ Ngự Đình yên lặng đi theo sau cô, cúi đầu, thành thật như một đứa trẻ phạm phải sai lầm.
Bởi vì phải ra ngoài cho nên từ nãy đến giờ Sanh Ca đều không để ý đến anh, cũng không nói chuyện với anh.
Kỷ Ngự Đình… không chịu được bạo lực lạnh nhất.
Nếu thành thật nhận sai không thể thực hiện được, vậy thì giả vờ đáng thương.
Anh xoa xoa phía sau người, bước đi khập khiễng, còn cắn răng xuýt xoa: “Sanh Sanh, hình như em đánh trúng xương cụt của anh rồi…”
Sanh Ca liếc mắt về phía cái mông rắn chắc căng mịn của anh.
Anh lại giả bộ!
Cô ra tay luôn có chừng mực, vừa rồi quyền nào cũng đánh về phía hai đống thịt phía sau cuar anh, làm sao có thể đụng trúng xương cụt được.
Cuối cùng cũng coi như nhận được một cái liếc mắt của người nào đó.
Kỷ Ngự Đình vui vẻ, duỗi tay muốn ôm lấy vòng eo nhỏ của cô.
Nhưng lại bị cô tỉnh bơ nghiêng người tránh thoát, cô cầm chiếc túi, rời khỏi biệt thự mà không thèm quay đầu lại.
Kỷ Ngự Đình không còn cách nào, chỉ đành mang theo mặt quỷ, nhắm mắt theo cô lên xe.
Hai chiếc xe sang trọng nhanh chóng rời khỏi nhà lớn nhà họ Kỷ, đi đến nhà họ Lộc ở núi An Ninh.
Trên xe, Kỷ Ngự Đình thỉnh thoảng lại liếc sang Sanh Ca ở bên cạnh, còn cô thì đang chăm chú thưởng thức phong cảnh chợt lóe qua bên đường.
Kỷ Ngự Đình đã mấy lần nhịn xuống xúc động muốn nói lời nhẹ nhàng.
Dù sao ở trước mặt đám vệ sĩ Lộc Thập Nhất, anh không thể nói mấy lời quá lộ liễu được.
Dọc đường đi hai người không nói chuyện.
Đến nhà họ Lộc, Sanh Ca nghiêm mặt lạnh lùng, xuống xe đầu tiên.
Nhưng thể mà lại không trực tiếp đi vào, đứng ở cửa chờ Kỷ Ngự Đình.
Kỷ Ngự Đình thấy vậy, thụ sủng nhược kinh chạy chậm tới, chủ động cầm bàn tay nhỏ bé của cô, mười ngón tay đan chặt.
Sanh Ca cũng không giãy dụa, mặc kệ anh lôi kéo.
Cô bước đến gần bên tai anh, giọng nói cực kỳ nhẹ nhàng: “Chuyện ngày hôm nay không có nghĩa là tôi không tức giận, tạm tha cho anh trước, nhưng tôi vẫn sẽ nhớ kĩ món nợ này, anh cứ chờ mấy ngày nữa trả cả gốc lẫn lãi đi.”
Cô đồng ý đứng ở cửa chờ mình, Kỷ Ngự Đình đã vui vẻ lắm rồi.
Đừng nói cả gốc lẫn lãi, dù có bị trừng phạt gấp trăm lần anh cũng chịu.
Anh nghiêm túc gật đầu với Sanh Ca.
Thấy anh đồng ý một cách dứt khoát như vậy, Sanh Ca biết mục đích đã đạt được.
Lúc đi vào biệt thự, chỉ trong nháy mắt khuôn mặt cô đã chuyển sang dáng vẻ mỉm cười xinh đẹp, còn Kỷ Ngự Đình cũng ngay lập tức trở lại khuôn mặt nghiêm túc lạnh lùng như trước kia.
Thịnh Tú Vân đứng ở trước cửa chờ bọn họ.
Thấy hai người đã đến, Sanh Ca rất tự nhiên buông Kỷ Ngự Đình ra, tiến lên thân mật kéo tay Thịnh Tú Vân.
Trong lòng bàn tay đột nhiên trống trơn, có chăng chỉ còn lại chút nhiệt độ chưa biến mất hoàn toàn thuộc về Sanh Ca.
Kỷ Ngự Đình có chút hoảng hốt, trước mắt bỗng tối sầm lại, lỗ tai cũng bị ù đi, cả người vô lực đến nỗi không thể nhấc chân nổi.
Anh dừng lại, hít một hơi thật sâu mới đè xuống được cảm giác sợ hãi khiến người ta nghẹt thở kia.
Thân thể mình xuất hiện dấu hiệu gì sao?
Chẳng lẽ đây là di chứng chưa rõ do virus sinh hóa S404 mang đến mà Dịch Tử Minh nói đến ư?
Liệu rằng, có thể vào một ngày nào đó khi anh đang đi trên đường, tính mạng của anh sẽ đột nhiên kết thúc?
Hay chỉ là do anh suy nghĩ quá nhiều.
Chú ý tới phía sau không còn vang lên tiếng bước chân, Sanh Ca đã đi được hai, ba mét quay đầu lại nhìn, thấy anh ta đứng lại thật lâu, còn đang thất thần.
“Làm sao vậy?”
Kỷ Ngự Đình thu hồi tâm tư, yên lặng đuổi theo bước chân của cô: “Không có chuyện gì, nghĩ đến chút chuyện công ty thôi.”
Thịnh Tú Vân có chút bất mãn với hành vi của anh: “Cậu như vậy là không đúng rồi, khó khăn lắm mới cùng em gái về nhà họ Lộc ăn một bữa cơm gia đình, lại còn nghĩ đến công việc làm gì?”
“Chị dâu nói phải.” Anh rũ mắt, mất tập trung.
Thịnh Tú Vân nhìn ra tâm tư của anh cũng không ở chỗ này, có chút lo lắng nhìn về phía Sanh Ca: “Em à, khoảng thời gian này cậu ta có đối xử tốt với em không? Nếu cậu ta dám bắt nạt em, em phải về nói cho anh chị, anh cả của em rất bênh vực người mình.”
Chuyện tình cảm là chuyện riêng giữa hai người, Sanh Ca thích tự mình giải quyết, để người khác đánh giá thì không được tốt cho lắm.
Cô gật đầu cho có lệ, ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn về Kỷ Ngự Đình ở phía sau, tinh mắt phát hiện ra từ sau khi anh đi vào biệt thự thì trạng thái có chút không đúng.
“Sắc mặt anh nhìn có vẻ không tốt lắm, là do chỗ nào không thoải mái sao?”
Kỷ Ngự Đình khẽ nhếch môi mỏng: “Không có chuyện gì, có thể là đã lâu không ra ngoài vào buổi tối, không quen với việc bị gió lạnh thổi.”
Sanh Ca liếc nhìn lá cây trong vườn hoa bị gió thổi đến vang lên tiếng sào sạt: “Hình như có hơi lạnh, vậy chúng ta đi vào nhanh một chút.”
Lộc Thiệu Nguyên, Lộc Sâm và Tống Liên đã chờ sẵn ở nhà ăn.
Thịnh Tú Vân ngồi xuống bên cạnh Lộc Sâm, Sanh Ca và Kỷ Ngự Đình ngồi xuống cạnh nhau.
Bởi vì Lộc Thiệu Nguyên ngồi ở vị trí chủ tọa không động đũa, cho nên tất cả mọi người đều ngồi rất nghiêm túc, nhưng mỗi người đều có suy nghĩ của riêng mình.
Lộc Thiệu Nguyên nhìn mọi người xung quanh một vòng, cuối cùng dừng lại ở trên người Sanh Ca, khuôn mặt già nua tang thương mang theo nụ cười thỏa mãn.
“Chớp mắt đã nhiều năm như vậy, bảo bối Sanh Ca của cha đã trưởng thành rồi, hôm nay nếu như thằng hai thằng ba cũng trở về, thằng ba đưa cô vợ chưa cưới nhà họ Phó đến nữa, người nhà chúng ta cũng coi như là sum vầy đủ đầy.”
Lời nói này của ông ấy khiến bầu không khí trong phòng ăn càng thêm ngưng trọng.
“Đáng tiếc, thằng hai tính tình quái gở, đến bây giờ vẫn chưa thấy mặt con dâu đâu, chắc mấy hôm nữa cha phải giúp nó tìm một người ở trong thế gia đại tộc vậy.”
Lộc Thiệu Nguyên cảm khái, một bên thở dài, một bên động đũa ăn cơm.
Lúc này những người khác mới động đũa theo.
Sanh Ca không nhúc nhích, nhìn về phía Lộc Thiệu Nguyên: “Cha, chuyện của anh hai cha tạm thời không cần để ý đến đâu, con thấy anh hai là người có chủ ý, nói không chừng qua một thời gian ngắn nữa anh ấy sẽ dắt về một cô con dâu cho cha thì sao.”
Lần trước Vân Mỹ nói Mộ Ngôn Tâm đuổi theo anh hai đến thành phố Lâm, không biết tiến độ như thế nào rồi.
Nhưng có một câu nói nói rất hay, nữ theo đuổi nam cách một tầng sa, hiện tại vẫn chưa thấy có tin tức Mộ Ngôn Tâm về thành phố Phương, xem ra cũng không tệ lắm.
“Thật sự? chẳng lẽ thằng hai coi trọng con gái nhà ai rồi sao?”
Sanh Ca cười: “Con cũng không biết nói thế nào, nói chung là cha cứ tin tưởng anh hai đi.”
Lộc Thiệu Nguyên còn chưa kịp nói chuyện thì Tống Niên đã cười lạnh xen vào: “Cô nói hay thật đấy, chuyện hôn nhân của con gái nhà hào môn sao có thể tự làm chủ được? Nhỡ đâu anh hai cô mang về một đồ nhà quê không có giáo dưỡng, vậy nhà họ Lộc chúng ta chẳng phải thành chuyện cười cho thiên hạ à?”
Cô ta khẽ cười nhạo một tiếng, cố ý chĩa mũi nhọn về phía Sanh Ca: “Cô cho rằng tất cả mọi người đều tùy hứng như cô à? Ba năm trước nằng nặc đòi gả cho gã chồng cũ kia, khắc người ta chết rồi mới biết đường quay trở về.”
Lời này vừa ra, ngoại trừ Lộc Thiệu Nguyên và Sanh Ca, ba người còn lại lập tức đập đũa xuống bàn.
Một tiếng “Rầm” vang lên, khiến Tống Niên sợ tới nỗi tay cầm đũa hơi run.