Kỷ Ngự Đình rất khó chịu, nghiến răng lạnh lùng nói: “Lộc Hoa, tính tôi ghét nhất là bị người khác uy hiếp!”
“Tôi không có ý uy hiếp anh, đây chỉ là điều kiện trao đổi mà thôi, nếu như anh không có hứng thú với nhóc, cùng lắm thì tôi đưa điểm tâm tới, anh không ăn là được.”
Ai bảo nhóc nhà anh ấy lại rất quan trọng với Kỷ Ngự Đình chứ, Lộc Hoa bất giác thấy rất hả giận.
Giọng nói từ tính của anh ấy rất trầm, ngữ điệu hơi lên giọng:
“Nhưng nếu vậy, tôi tuyệt đối sẽ không nói cho anh bất kỳ tin tức gì của nhóc. Anh muốn biết thì phải nghe theo tôi! Nếu như anh không kiêng gì thì tôi sẽ tự do sửa soạn bữa điểm tâm cho anh.”
Kỷ Ngự Đình không trả lời.
Lộc Hoa nhíu mày: “Anh không phản đối thì tôi coi như anh đồng ý.”
Đồ khốn! Thật sự cho rằng anh không trị nổi sao?
“Lớn vậy rồi nhưng ngoài nhóc ra tôi chưa từng đích thân chăm sóc ai như vậy đâu, anh nên mừng thầm đi.”
Cùng với tiếng cửa phòng bệnh đóng lại, Kỷ Ngự Đình co người lại, rúc đầu vào trong chăn, ấm ức một mình.
Lộc Hoa vừa ra khỏi phòng bệnh thì nhận được điện thoại của Chu Tiểu Tinh.
Lúc nghe điện thoại, chất giọng nghiêm nghị bỗng trở nên dịu dàng khó tưởng chỉ trong chớp mắt: “Nhớ anh à? Hôm nay không ra thông báo à?”
“Ừm, tối qua anh không ở đây, em không ngủ được, muốn gặp anh một chút nhưng anh lại đi công tác mất rồi.”
Giọng Chu Tiểu Tinh buồn buồn, cô ấy tiếp tục quan tâm hỏi: “Bên anh sao rồi? Em đang ở ngay trước cửa phòng thí nghiệm nhưng bảo vệ không cho em vào.”
“Để anh ra đón em.”
Lộc Hoa chân dài đi rất nhanh, ra tới cửa, anh ấy liếc mắt một cái là thấy ngay Chu Tiểu Tinh.
Chu Tiểu Tinh mặc váy đuôi cá để lát nữa đi chụp hình, trên cánh tay khoác một chiếc áo lông cừu trắng muốt phối với khuôn mặt trong sáng dễ thương của cô ấy tạo nên một vẻ đẹp tương phản.
Phong cách của cô ấy hoàn toàn trái ngược với sự kiêu ngạo, ngang ngược, quyến rũ của Sanh Ca.
“Đang mùa đông, sao em không mặc nhiều một chút rồi hẵng đi ra ngoài?” Lộc Hoa lập tức cởi áo khoác ra phủ kín vai cô ấy, giúp cô ấy xoa ấm lòng bàn tay.
Chu Tiểu Tinh thấy ấm lòng: “Anh yên tâm, em không lạnh, cậu Ngự ở bên này vẫn ổn chứ? Sanh Ca có nói bao lâu nữa sẽ về không?”
“Anh ta là một con chó dại làm phiền người khác, có điều may là anh đã tìm ra cách trị anh ta, có điều khoảng thời gian này anh không thể về biệt thự được, em phải tự chăm sóc tốt cho mình, nhóc không nói cụ thể ngày về, nếu có thời gian rảnh, anh sẽ về biệt thự với em.”
“Không sao, nếu quá nhớ anh thì em tới gặp anh là được, chuyện cậu Ngự bên này mới là chuyện chính yếu, anh nhất định phải giúp Sanh Ca chăm sóc anh ta thật tốt.” Cô ấy cười dịu dàng một tiếng, vuốt ve mặt Lộc Hoa.
Lộc Hoa nhíu mày, hơi ghen: “Mở miệng ra là nhắc tới Kỷ Ngự Đình, sao em không quan tâm xem anh có ổn không gì hết vậy?”
Hôm nay anh ấy còn mới bị Kỷ Ngự Đình đánh, Tiểu Tinh không quan tâm anh ấy, dường như xương vai của anh ấy lại càng đau hơn.
“Sao có thể vậy được? Thích anh nhất đó!”
Chu Tiểu Tinh lập tức nâng mặt anh ấy bằng cả hai tay, nhón chân lên, nhẹ nhàng chụt một cái lên mặt anh ấy.
Nghĩ đến Sanh Ca, tâm trạng cô ấy dần trở nên sa sút: “Chẳng qua em thấy Sanh Ca và cậu Ngự rất đáng thương, nếu em gặp phải chuyện như cậu ấy thì không biết em sẽ suy sụp cỡ nào, nội tâm của cậu ấy mạnh mẽ hơn em nhiều nhưng điều này cũng có nghĩa là cậu ấy phải chịu đựng nhiều áp lực hơn, em thực sự rất đau lòng cho cậu ấy.”
Lộc Hoa ôm sát eo Chu Tiểu Tinh: “Chuyện rồi sẽ tốt lên thôi, mọi chuyện rồi đều sẽ tốt lên, chúng ta sẽ đều bình an, khỏe mạnh.”
Chu Tiểu Tinh gật đầu: “Cho nên Sanh Ca đi vắng, trong lòng cậu Ngự nhất định rất khó chịu, anh chịu khó chiều ý cậu Ngự một chút, đừng bắt nạt người ta.”
“Anh ta bị bệnh, anh chấp nhất với anh ta làm gì?” Lộc Hoa càng nghĩ càng uất ức.
Ôi cái công việc khổ sai này!
Hơn nữa rõ ràng là tên Kỷ Ngự Đình làm trời làm đất ức kia mới là người bắt nạt anh ấy!
Nhưng anh ấy không muốn khiến Chu Tiểu Tinh lo lắng nên từ đầu đến cuối không nói ra chuyện bản thân bị thương nhẹ.
Sau mười mấy tiếng đồng hồ dài dằng dặc, cuối cùng chiếc máy bay chở Sanh Ca và Tự Niên cũng hạ cánh.
Phủ Kinh Á, thủ đô nước Âu Phi cách nước Hoa rất xa, chênh múi giờ tới hơn mười tiếng đồng hồ.
Bên này là ban ngày, bên nước Hoa đang là ban đêm.
Vừa tới sân bay, cô còn chưa kịp gọi điện cho các anh trai nhà mình thì gặp một vệ sĩ áo đen đang nghe điện thoại ở cửa ra vào.
Người đó đeo kính đen, da trắng, vóc dáng cao to, rất lịch sự bước tới cúi đầu chào Sanh Ca.
“Xin hỏi cô có phải là cô Lộc tới từ thành phố S nước Hoa không?”
“Phải.”
Sanh Ca nhướn nhẹ cặp mày thanh tú, có phần ngạc nhiên vì đối phương có thể nói tiếng Hoa lưu loát, trừ điều này ra, trên mặt cô không có bất kỳ biểu cảm dư thừa nào.
Tay vệ sĩ khom người, đưa hai tay lịch sự ra hiệu mời: “Cô Lộc có thể gọi tôi là Jamie, mời đi theo tôi, chủ của tôi đã sắp xếp sẵn chỗ ở cho cô, cô đi đường vất vả, mời cô tạm thời nghỉ ngơi một ngày.”
Sanh Ca không muốn kéo dài thời gian: “Ninh Thừa Húc đâu? Tôi muốn gặp anh ta ngay bây giờ.”
Vệ sĩ Jamie hơi kinh ngạc: “Tôi không biết anh Ninh cô nói là ai. Người phái tôi tới đón cô là chủ của tôi, anh Lance.”
“Lance?”
Sanh Ca hừ lạnh: “Anh ta lại muốn giở trò quỷ gì đây?”
“Tên đầy đủ của chủ tôi là Lance Charles.”
Sanh Ca cau chặt hàng mày thanh tú.
Hễ là chuyện liên quan tới Ninh Thừa Húc, cô đều thấy ghét, giọng điệu cô không được hòa nhã là bao: “Tôi không quan tâm anh ta tên là chết tiệt gì, tóm lại anh báo cho anh ta biết Lộc Sanh Ca tới rồi, tôi muốn gặp anh ta ngay hôm nay!”
“Vâng, mời cô Lộc đi theo tôi về chỗ nghỉ, tôi sẽ chuyển lời của cô tới chủ tôi.”
Sanh Ca không nói một lời đi theo đối phương.
Tự Niên yên lặng đi theo sau, lặng lẽ dùng di động tra họ Lance, phát hiện ra dòng họ này không hề tầm thường, đây là họ của hoàng gia nước Âu Phi.
Trên máy bay, cô Sanh Ca đã nói với anh ta rằng mẹ của Ninh Thừa Húc tên là Kelly nên chắc hẳn ở đây, Ninh Thừa Húc theo họ mẹ, mẹ của anh ta tên là Lance Kelly?
Tự Niên lập tức tra trên web đen, phát hiện ra trong hoàng gia nước Âu Phi thực sự có một người phụ nữ tên là Lance Kelly, hơn nữ người phụ nữ còn khá có địa vị, bà ta là chị gái của quốc vương hiện thời, được phong làm trưởng công chúa.
Nhưng theo tài liệu cho biết, vị trưởng công chúa này đã có chồng, vậy Ninh Thừa Húc là thế nào?
Con riêng của trưởng công chúa hoàng gia?
Anh ta suy nghĩ kỹ càng, bất tri bất giác đi theo Sanh Ca và vệ sĩ Jamie tới bãi đậu xe của sân bay.
Đó là một chiếc xe Bentley thương vụ màu đen bản dáng dài.
Ngay trước lúc lên xe, Jamie chú ý tới người đàn ông đi theo sau Sanh Ca: “Cô Lộc, đây là người cô đưa theo sao?”
Sanh Ca liếc nhìn Tự Niên: “Đúng, đây là vệ sĩ của tôi.”
Jamie hơi khó xử: “Xin lỗi cô Lộc, chủ tôi dặn chỉ đón một mình cô, không đón thêm bất kỳ ai dư thừa.”
“Chỉ là một vệ sĩ thôi mà, chẳng lẽ anh ta chột dạ hay sao?”
Sanh Ca thuyết phục bằng lý lẽ: “Tôi là một cô gái lặn lội từ chốn cách xa nơi này vạn dặm tới nước Âu Phi, nếu ngay cả vệ sĩ cũng không được đưa theo thì chẳng phải sự an toàn của tôi rất thiếu đảm bảo hay sao?”
“Chuyện này…”
“Nếu anh không tự quyết định được chuyện này thì tôi cũng không làm khó dễ gì anh, anh có thể gọi điện thoại xin ý kiến của chủ anh. Nếu anh ta không đồng ý, tôi sẽ mua vé máy bay quay về nước Hoa ngay! Anh ta muốn cưới vợ nước khác nhưng đây là thái độ muốn cưới tôi của anh ta đó sao?”
Sanh Ca khoanh tay kiêu ngạo, giọng điệu cứng rắn không hề chịu nhún nhường dù chỉ là một bước.
Tự Niên cúi đầu, trong lòng thầm bật ngón tay cái bấm like cho cô.
Quả nhiên cô Sanh Ca nhà anh ta đúng là có khí phách, dù bất kể là lúc nào cũng không chấp nhận để bản thân chịu thiệt!
Jamie khom người: “Xin cô Lộc chờ một chút.”
Anh ta rút điện thoại từ túi quần tây đen ra nhanh chóng bấm một dãy số điện thoại, nhỏ giọng thuật lại lời vừa rồi của Sanh Ca cho người đàn ông trong điện thoại nghe.
Một phút sau, anh ta cung kính khom lưng với Sanh Ca một lần nữa, chủ động mở cửa xe cho cô: “Chủ của tôi đã đồng ý rồi, mời cô Lộc.”
Tốn nửa tiếng đồng hồ ngồi xe, họ được chở tới một vùng ngoại ô.
Cuối cùng xe dừng lại trước cổng một ngôi nhà tầng theo phong cách Âu.
Jamie mời Sanh Ca vào: “Lát nữa sẽ có đầu bếp nữ riêng tới đây chuẩn bị bữa trưa cho cô và vệ sĩ. Thời gian còn lại, cô có thể đi xung quanh xem thử hoặc nghỉ ngơi nhưng xin đừng đi ra ngoài.”
Sanh Ca không tỏ thái độ gì, Tự Niên chủ động hỏi: “Ý anh là muốn hạn chế tự do của chúng tôi à?”