Sanh Ca và Chu Tiểu Tình nhìn nhau, từng người lấy điện thoại ra, mở app phát sóng trực tiếp.
Số người xem livestream của Trọng Lệ Tư đã vượt mốc 10 triệu.
Cô ta ở trước ống kính khóc lóc như mưa, kể lể với người xem livestream rằng hôm qua bị công ty cho biết là tạm dừng chuyện thông báo, nghi ngờ bị công ty đóng băng hoạt động.
Trọng Lệ Tư khóc lóc thảm thiết nói bản thân vì vậy mà buồn bã thức trắng đêm, trong lời nói còn ám chỉ Chu Tiểu Tình hại cô ta thành như vậy.
Còn nói gần đây bởi vì Từ Ôn, bị chụp ảnh với ngôi sao nữ có dáng người tương tự cô ta mà cô ta gặp phải tai họa không mong muốn, vô duyên vô cớ bị mắng, oan ức tỏ vẻ bản thân và Từ Ôn chỉ là bạn bè bình thường.
Trong phòng bệnh, cùng với màn than thở khóc lóc của cô ta trước ống kính, không khí trở nên trầm lắng lạ thường.
Sanh Ca nhìn phần bình luận trên livestream, đã có không ít người bắt đầu đồng cảm với cô ta.
Bởi vì nội dung phỏng vấn của Chu Tiểu Tình vừa mới kết thức, còn chưa thể đăng lên mạng, bây giờ Trọng Lệ Tư khóc lóc thảm thiết như vậy, làm cho Chu Tiểu Tình nhận một đống lời chửi rủa, rất nhiều cư dân mạng không rõ chân tướng chỉ trích cô tâm cơ thâm sâu, cố ý kéo nhiệt, lòe thiên hạ.
Dư luận về sự kiện Từ Ôn vượt quá giới hạn cũng được khống bình vô cùng tốt, tình thế nhất thời đảo loạn.
“Con đàn bà chết tiệc này sao có thể vô liêm sỉ đến mức đó! Tôi còn chưa gây sự với cô ta, cô ta đã ám chỉ tôi trước rồi!”
Chu Tiểu Tình nhìn gương mặt khóc lóc trên màn hình kia đã thấy ghê tởm.
Muốn đập vỡ điện thoại, lại sợ đắt, cô là cô gái từng chịu khổ, không nỡ mua thêm một cái nữa.
Cuối cùng chỉ có thể đấm thật mạnh vào gối.
Cô tưởng tượng cái gối là Trọng Lệ Tư, hận không thể lập tức đấm cho cô ta một trận thành đầu heo!
Sanh Ca nhìn dáng vẻ trút giận của cô, buồn cười lắc lắc đầu.
“Cậu tức giận cái gì? Cô ta làm vậy là muốn làm cậu ghê tởm, cậu thật sự tức giận thì lại trúng kế của cô ta rồi.”
Sanh Ca lại nhìn về phía người đại diện: “Mặc kệ Trọng Lệ Tư, để cho cô ta quậy, bây giờ cô ta quậy càng hăng, đến lúc đó sẽ càng mất mặt!”
“Vâng, giám đốc Lộc.”
Sanh Ca lại gọi điện thoại cho Tang Vi: “Ngày mai, tìm một blogger đăng tin, nói trang đó có ảnh chụp đã làm mờ, tìm được ngôi sao nữ vượt quá giới hạn với Từ Ôn chính là Trọng Lệ Tư. Sau nửa giờ lại dùng blog chính thức của Angle công bố hủy hợp đồng với Trọng Lệ Tư, tuyên bố cho cô ta rời khỏi nhóm Thiếu Nữ Hồ Điệp.”
Sanh Ca vốn kiêng dè thanh danh phụ nữ của cô ta, mới làm mờ ảnh chụp cho cô ta, định để cho Chu Tiểu Tình lén xử lý cô ta.
Không ngờ cô ta lại không an phận như vậy, còn muốn được đằng chân lên đằng đầu.
Vậy đừng trách Lộc Sanh Ca cô không giữ lại mặt mũi cho con đàn bà chết tiệc đó.
Sắp xếp xong tất cả công tác chuẩn bị, Sanh Ca bảo Chu Tiểu Tình tiếp tục thu dọn đồ đạc, chuẩn bị xuất viện.
“Mấy ngày gần đây đoán chừng mỗi ngày đều sẽ có truyền thống tới cửa yêu cầu phỏng vấn. Ý kiến của tớ là cậu đã tuyên bố một lần rồi, không cần nhận phỏng vấn gì nữa, trước mắt giữ im lặng mới là có lợi nhất đối với cậu.”
Chu Tiểu Tình gật đầu: “Được, tớ nghe lời cậu.”
Sanh Ca suy nghĩ một lát: “Chung cư trước kia cậu ở phỏng chừng cũng bị phóng viên truyền thông vây quanh rồi, tớ giúp cậu sắp xếp một chỗ ở không ai dám quấy rầy.”
Cô trầm tư thật lâu.
Nhìn khắp cả thành phố S, phóng viên truyền thông không dám tự tiện quấy rầy, e là chỉ có nhà họ Lộc.
“Đi thôi, tớ đưa cậu đến biệt thự của anh ba ở vài ngày.”
“Ấy cái này… anh Lộc Hoa sao?” Chu Tiểu Tình hơi ngượng ngùng: “Việc này không ổn lắm, liệu có làm phiền anh ấy không?”
“Không đâu, anh ba tớ có nhiều chỗ ở, không thường xuyên về biệt thự nhỏ ở nhà họ Lộc, hơn nữa cho dù anh ấy muốn về, hai ngày nữa tớ nói rõ tình huống với anh ấy là được. Cho nên cậu có thể yên tâm mạnh dạn mà ở, nơi đó rất yên tĩnh, không có ai làm phiền cậu đâu.”
Chu Tiểu Tình trầm mặc.
Chỉ là ở tạm vài ngày, đến lúc đó cô sẽ dọn dẹp sạch sẽ biệt thự của anh Lộc Hoa, hẳn là không phải vấn đề gì lớn?
“Được, nghe lời cậu.”
Sanh Ca che đậy kín kẽ, Chu Tiểu Tình trang bị đầy đủ xuất viện, đi thẳng đến núi An Ninh.
Lúc trước Lộc Hoa đã đưa cho cô chìa khóa biệt thự, cô đưa chìa khóa cho Chu Tiểu Tình, dặn dò cô ấy vài câu mới trở về Angle.
Mới vừa lên văn phòng chủ tịch ở tầng cao nhất, một người phụ nữ xinh đẹp mê hoặc đứng lặng lẽ, đang nói gì đó với Tang Vi.
Tang Vi nhìn thấy Sanh Ca đi đến, vội vàng chạy qua nói: “Giám đốc Lộc, cô Nhã Ca đây muốn gặp ngài, tôi nói ngài không có ở đây, cô ấy vẫn muốn chờ.”
Người phụ nữ đưa lưng về phía Sanh Ca nghe thấy tình hình, kiêu ngạo xoay người, cười vô cùng xinh đẹp, lễ độ vươn tay ra với cô.
“Xin chào cô Lộc, tôi là Nhã Ca.”
Sanh Ca không đưa tay ra, cũng không đáp lại.
Bởi vì từ lúc Nhã Ca xoay người, cô đã phát hiện ánh mắt của người phụ nữ này nhìn cô rất kỳ lạ.
Hơn nữa, cô luôn cảm thấy dáng vẻ của người phụ nữ này rất quen thuộc.
Dường như trước kia đã từng gặp, nhưng không có một chút ấn tượng nào.
Nhã Ca, mười chín tuổi, tuổi hơi nhỏ, nhưng đã là ảnh hậu đỉnh lưu của giới giải trí.
Nhưng mà, không ai đến điện Tam Bảo mà không có lí do.
Angle chưa từng hợp tác với Hạ Nhã Ca, cô ta đột nhiên tìm đến, e là không phải chuyện tốt.
“Cô Nhã Ca có chuyện gì sao?”
Tuy rằng Sanh Ca không đáp lại cái bắt tay của cô ta, nhưng cô ta dường như vẫn cười rất tao nhã, cũng không cảm thấy xấu hổ.
“Bởi vì tên chúng ta đều có một chữ “Ca”, cho nên tôi vẫn luôn muốn gặp cô Lộc, hôm nay vừa thấy, vẻ ngoài của cô Lộc quả thật là đẹp, so với mấy ngôi sao nhỏ tuyến mười tám kia mạnh hơn nhiều.”
Lời này chính là ám chỉ danh tiếng Sanh Ca không bằng cô ta.
Sanh Ca nghe hiểu, chỉ cười.
Cô ta càng đắc ý, dương dương tự đắc nói: “Thật ra hôm nay tôi đến đây còn bởi vì tôi là người phát ngôn mới nhất hạng mục Rossi của Kỷ Thị. Nghe nói tình cảm giữa giám đốc Kỷ và cô Lộc vô cùng tốt, cho nên cố ý đến đây xem thử.”
“Cô đã nhìn thấy, có thể đi được rồi.” Sanh Ca ngoài cười nhưng trong không cười.
Nhã Ca lắc đầu, ở trước mặt Tang Vi, trực tiếp nhìn Sanh Ca nói: “Cô Lộc, tôi còn có một việc muốn báo cho cô biết, tôi nhìn trúng người đàn ông của cô, muốn cạnh tranh công bằng với cô.”
Sanh Ca còn chưa nói, Tang Vi đã nổi giận trước.
“Cô cho là mình có nhiều fan, lưu lượng lớn, có thể đi ngang như cua sao? Giám đốc Kỷ và giám đốc Lộc đã đính hôn, cô có tư cách gì mà đến yêu cầu cạnh tranh công bằng!”
Nhã Ca không cho là đúng: “Đính hôn thôi mà, còn chưa đến lúc đi đăng kí kết hôn, đều có thể thay đổi. Cô Lộc, cô nói có đúng không?”
Đây là câu cô từng nói với Phó Âm.
Sanh Ca nhíu mày, bỗng chốc giương mắt nhìn về phía Nhã Ca một lần nữa, gương mặt non nớt lại xinh đẹp kia chứa đầy vẻ châm chọc.
“Cô có ý gì?”
Nhã Ca bĩu môi, cười cười: “Không có ý gì khác, tôi biết cô Lộc gia thế tốt, về mặt này tôi kém hơn cô, nhưng cô Lộc cũng đừng xem thường tôi. Tôi chừng này tuổi có thể ngồi vững vị trí diễn viên, ông bầu au lưng tôi cũng rất lợi hại đấy!”
Cô ta ghé sát Sanh Ca, nhỏ giọng nói: “Nếu cô Lộc bằng lòng tặng giám đốc Kỷ cho tôi, tôi sẽ nói cho cô Lộc, được không?”1
Vẻ mặt Sanh Ca lạnh lùng: “Tôi và anh ấy là quan hệ hôn nhân thương mại, cũng không dễ hủy bỏ như vậy, cô Nhã Ca nếu có bản lĩnh như vậy thì có thể thử xem.”
“Cũng đúng, dựa vào bản lĩnh mà đoạt được luôn là tốt nhất.”
Sanh Ca lười tiếp tục nói lời vô nghĩa, ra lệnh đuổi khách: “Tang Vi, tiễn cô Nhã Ca rời Angle.”
Cô vừa mới xoay người, chuẩn bị vào văn phòng, Nhã Ca đột nhiên đưa tay nắm lấy cổ tay cô.
“Cô Lộc, cô không biết là cô vẫn rất tàn nhẫn với giám đốc Kỷ? Cô thật ra chỉ yêu chính bản thân cô, đối với anh ấy hoàn toàn không tốt, chi bằng hãy buông tay, tặng anh ấy cho tôi.”
Nghe vậy, vẻ mặt Sanh Ca ngày càng nghiêm túc.
Cô xoay người, nghiêm túc nhìn kĩ Nhã Ca này.
“Sao cô lại biết tôi tàn nhẫn với anh ấy? Nghe được từ đâu? Cô còn biết những gì nữa?”