Cô nắm lấy đầu ngón tay của anh để phòng ngừa anh bị đau mà vô thức co rụt lại, giơ tay phải lên cao, thước mang theo tiếng gió rít, đập ba cái liên tiếp.
Lần này, cô không nhẹ tay, kết hợp với kỹ năng võ thuật cơ bản của mình, dùng tất cả sức mạnh của mình đánh xuống.
Kỷ Ngự Đình rít lên hít một hơi lạnh, quai hàm căng chặt, cánh tay run rẩy không kìm chế được.
Lòng bàn tay rộng nhanh chóng sưng lên, rớm máu, có thể thấy rõ các vết đỏ tím.
Lòng bàn tay lớn như vậy nhưng diện tích lại không lớn bằng sau lưng, hầu như mỗi một thước nện xuống, đều chồng chất lên cùng một chỗ, Kỷ Ngự Đình cực kỳ ghét kiểu đau đớn này.
Vì lòng bàn tay yếu ớt, nên đau đớn thấu xương.
Anh không thể chống lại sóng quyền lực này, bị Sanh Ca đánh vào bàn tay, quả thực anh vừa đau vừa phiền muộn.
Không nên nghe những lời xúi dại ngu ngốc này từ tên Tự Niên chết tiệt đó!
Cái gì mà thước lập uy, trái lại còn thuận lợi cung cấp cho Sanh Ca một ý tưởng mới, có lý do chính đáng để đánh anh.
Sanh Ca nhìn thấy nỗi đau đớn trong ánh mắt anh, mở miệng vẫn hỏi vấn đề cũ.
“Có đau không?”
Kỷ Ngự Đình hiểu ra, trong hàm răng thở ra một tiếng uất ức: “Đau quá…”
Sanh Ca nhìn vết thương trên lòng bàn tay anh, tất cả đều sưng tấy lên.
Cô đặt thước xuống, vốn đĩ bàn tay đang nắm lấy đầu ngón tay của anh, biến thành dùng ngón cái nhẹ nhàng giúp anh xoa xoa chỗ đau, vừa xoa vừa nhẹ nhàng giáo dục:
“Nếu biết đau, vậy thì nếu nó đánh trên người tôi, có lẽ tôi sẽ cảm thấy đau nhiều hơn, vậy tại sao còn muốn cầm loại đồ chơi này đến bắt nạt tôi?”
Kỷ Ngự Đình rất oan ức: “Anh không có, anh chỉ muốn hù dọa em mà thôi, làm sao anh có thể thực sự cam tâm đánh em được chứ.”
Nhưng Sanh Ca sẵn sàng cầm cái này đánh anh.
Không chỉ thực sự đánh, mà còn đánh vô cùng mạnh tay!
Đánh xong rồi lại xoa, cái hành động đánh vài cái thật đau rồi ngọt ngào xoa dịu như thế này, khiến cho anh cảm thấy giống như bị đấm một quyền vào bông, có giận cũng vô dụng.
Anh càng thêm uất ức, đuôi mắt hơi đỏ lên.
Sanh Ca nghiêm khắc nói: “Vậy cũng không được! Tôi lấy nó ra để hù dọa anh sao? Nhỡ đâu trái tim của tôi yếu ớt, mà anh đột nhiên xông vào quát mắng tôi dữ dội, dọa tôi ngất xỉu thì làm sao? Hơn nữa, không phải vợ là để yêu thương chiều chuộng sao?”
Kỷ Ngự Đình không nói lời nào, cô tiếp tục: “Đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, có năng lực lại không dùng để dạy dỗ đám người xấu ngoài kia, mà lại đi dạy dỗ người phụ nữ của mình, người đàn ông như vậy là vô dụng nhất, anh Ngự có muốn trở thành người đàn ông như vậy không?”
Kỷ Ngự Đình hoàn toàn bị đạo lý của cô tẩy não, quên mất rằng từ đầu đến cuối anh chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ đánh cô.
Đáy mắt Sanh Ca phát ra tia sắc lạnh: “Anh có sai không?”
“Sai.”
“Vậy thì tối nay anh có đáng đánh không?”
“Đáng.”
Sanh Ca lại nắm lấy đầu ngón tay của anh, cầm cây thước bên cạnh, đánh liên tiếp hai cái, lực đánh không hề suy giảm.
Kỷ Ngự Đình mím chặt môi mỏng, trơ mắt nhìn cây thước nện xuống tàn nhẫn đến mức lòng bàn tay anh trắng bệch, lại nhanh chóng sưng lên, nhuộm thành những vết đỏ tím đậm hơn.
“Hai lần vào bàn tay này, đánh anh hai lần gọi tôi bằng tên đầy đủ của tôi, anh có làm không?”
“Làm.”
Nhìn thấy thái độ rất thành khẩn của anh, Sanh Ca đặt thước xuống: “Đợi đã, không cho phép đứng dậy.” Sau đó đứng dậy đi ra phòng khách, rất nhanh đã cầm theo thuốc mỡ chống sưng trong tủ thuốc quay trở lại.
Thoa thuốc mỡ lên vết thương sưng tấy trong lòng bàn tay anh.
Kỷ Ngự Đình khẽ rít lên: “Muốn thổi thổi…”
Sanh Ca cau mày, khuôn mặt nhỏ hung tợn: “Đáng đời! Do anh muốn ăn đòn, chịu đựng đi.”
Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, cô vẫn cẩn thận thổi vài hơi lạnh, thổi phù phù vào hai lòng bàn tay bầm dập của anh.
Dù cô đang giúp anh thoa thuốc, nhưng trong lòng vẫn có chút khó hiểu: “Sao đột nhiên đêm nay lá gan của anh lớn vậy? Là ai bày cho anh làm việc này à?”
Kỷ Ngự Đình suy nghĩ một chút, Lộc Thiệu Nguyên là bề trên, cũng là người cha yêu quý của Sanh Ca, anh không thể trách Lộc Thiệu Nguyên. Vậy nên chỉ có thể…
“Đó là ý tưởng ngu ngốc của Tự Niên.”
Kỷ Ngự Đình không chút thương tình nào mà đá cái tô lớn lên người tên chết tiệt Tự Niên, còn báo cáo cho Sanh Ca không sót một chữ nào những lời Tự Niên dạy anh vào ban ngày.
Ai ngờ, Sanh Ca nghe xong, cũng không có ý định xử lý Tự Niên, mà lại trầm ngâm suy nghĩ một hồi.
“Tự Niên nói khá đúng, đàn ông không nghe lời, thì thực sự cần phải có kỷ luật, nhưng mà nội quy trong gia đình anh đã giao rồi, còn quy rắc, khoảng thời gian này tôi sẽ suy nghĩ thật tốt, đưa ra một vài quy định cho anh, thế nào?”
Kỷ Ngự Đình cụp mắt không nói gì, trong lòng cảm thấy khá buồn rầu.
Đang êm đềm, thẳng thắn cái rắm, anh đây là tự bê tảng đá đập chân mình!
Không nhận được câu trả lời của anh, Sanh Ca trước tiên lấy khăn giấy lau sạch thuốc mỡ mình vừa thoa trên tay, sau đó dùng đầu ngón tay nâng chiếc cằm đang rũ xuống của anh: “Câm rồi sao?”
Anh cảm thấy không ra làm sao cả!
Nhưng không thể không khuất phục dưới động tác lạm dụng quyền uy của Sanh Ca, khóe miệng cay đắng: “Nghe em hết.”
Sanh Ca hài lòng: “Được rồi, tôi thấy anh ít nhiều cũng thành thật rồi, vậy chuyện tối nay coi như xong đi.”
Kỷ Ngự Đình tinh ý chú ý tới từ cô nói là “tối nay”.
Nói cách khác, tức là sổ sách vài hôm trước, cô vẫn chưa bắt đầu tính?
Yết hầu của anh khẽ lăn, đôi mắt đen bứt rứt lo lắng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của Sanh Ca.
Nhìn thấy anh như vậy, Sanh Ca cười đến mặt mày cong lên, dịu dàng vuốt ve gương mặt của anh: “Anh Ngự đừng sợ, thừa dịp tối nay là ngày tốt, tôi có một món quà thật lớn muốn tặng cho anh, anh nhất định sẽ rất bất ngờ đấy!”
Kỷ Ngự Đình nuốt nước bọt.
Bất ngờ?
Kinh hãi còn tạm chấp nhận.
Mỗi lần cô tặng quà cho anh, chắc chắn đó không phải là chuyện gì tốt cả.
Lần trước là vụ phá sản của nhà họ Phong, hợp đồng lao động cùng với thuốc pha chế 023, lần này sẽ là gì đây?
Sanh Ca bắt gặp ánh mắt nghi ngờ của anh, đứng dậy mở tủ quần áo ra, lấy một cái ván giặt đồ ra.
“Tèn tén ten! Để xứng với thân phận của anh Ngự, tôi đã cho người tùy chỉnh độc quyền cho cái ván giặt đồ dành cho trinh nam được làm bằng gỗ tơ vàng ngàn năm này! Chất gỗ cứng, mùi hương thơm ngát, đảm bảo có thể phục vụ tri kỷ cho đầu gối của anh Ngự!”
Kỷ Ngự Đình nhìn cái ván giặt đồ đắt tiền trên tay, lưng anh cứng đờ, sắc mặt trắng bệch.
Sanh Ca nhướng mày cười xấu xa, giọng nói lanh lảnh: “Anh Ngự, anh thích không?”
Anh nghiến răng nghiến lợi gật đầu, trong lòng chua xót, từ đôi môi mỏng truyền ra vài chữ: “Sanh Sanh đối xử với mình, quả thực là yêu “đau” có đủ cả!”
“Đó là điều đương nhiên.” Sanh Ca đưa cho anh cái ván giặt đồ: “Nào, thử trên nệm xem.”
Đầu ngón tay Kỷ Ngự Đình run lẩy bẩy cầm lấy nó, đặt ván giặt đồ dành cho trinh nam được làm bằng gỗ tơ vàng ngàn năm lên trên tấm thảm bên cạnh giường, rồi từ từ di chuyển đầu gối của mình lên.
Chỉ vừa quỳ xuống, các đường nét trên khuôn mặt của Kỷ Ngự Đình đã siết chặt lại, hít một hơi thật sâu.
Quả nhiên là gỗ tốt, đủ cứng!
Đau quá…
Các cạnh và góc sắc nhọn của tấm ván giặt đồ ma sát với đầu gối của anh, anh vô thức cong lưng lại, hai tay to gan ôm chặt bắp chân của Sanh Ca, vùi mặt vào trong bắp đùi của cô, nhỏ giọng rên rỉ.
Giống như một con thú nhỏ uất ức bị thương, đang tìm kiếm sự an ủi.
Sanh Ca nhẹ nhàng xoa sau đầu anh, nhìn thấy dáng vẻ uất ức của anh, có chút xót xa.
Nhưng đây là vì lập uy, cũng là sự trừng phạt cho những sai lầm của anh mấy ngày trước.
Các vết thương trên cơ thể anh đã lành bảy tám phần rồi, đây là hình phạt ít tổn thương nhất và cũng là hình phạt nhẹ nhàng nhất.
Nếu như ngay từ đầu cô đã mềm lòng, thì cô sẽ thất bại trong gang tấc, những bài học mà cô trừng phạt anh trước đó cũng sẽ vô ích.
Nghĩ đến đây, cô quyết tâm tàn nhẫn, vỗ vỗ vai anh: “Nào có chuyện anh bị phạt mà lại như vậy? Cong đầu gối chín mươi độ, lưng đằng sau thẳng lên, ngoan! Trước tiên quỳ ba mươi phút đã rồi chúng ta lại nói chuyện.”