Chương 7: Cao ốc Thiên Môn
“Cậu chủ, chúc mừng cậu, người có tài năng ắt sẽ hóa thành rồng!”
“Sự phát triển của gia tộc cần phải có một lớp thanh niên điềm đạm chín chắn dẫn đầu, cậu chủ đã vượt qua thử thách, sau này có thể tùy ý điều động lực lượng kinh tế trong thành phố Vân Hải của nhà họ Sở chúng ta để hoàn thành tất cả dã tâm của cậu.” Người phụ trách của tòa cao ốc Thiên Môn là một ông già hơi mập, chỉ cao khoảng một mét sáu, khi cười thì nhắm tịt mắt lại, những lớp thịt trên khuôn mặt ép thành một khối trông rất hài hước.
Ông già đó chính là người phụ trách của cao ốc Thiên Môn, Sở Phàm gọi ông ấy là bác Đinh.
Chỉ nghe thấy bác Đinh tiếp tục nói:
“Nhà họ Trần đúng là không biết điều, không ngờ lại có ý đồ vứt bỏ thỏa thuận ba năm nay, xóa bỏ hôn ước trước thời hạn, xem ra bọn họ cảm thấy không muốn tiếp tục những chuỗi ngày tươi đẹp này rồi!”
“Ba năm trước vì để cho cậu chủ được thuận lợi đưa vào nhà họ Trần, chúng tôi có nhờ một ông già đến nói chuyện, để tiện ngụy trang thân phận của cậu chủ, để đạt được mục đích nên hứa sẽ để nhà họ Trần được hợp tác với tập đoàn Minh Châu, với điều kiện như vậy nhà họ Trần mới đồng ý chấp nhận cho cậu đến ở và đồng ý đặt ra cái gọi là hôn ước ba năm, ba năm nay nhà họ Trần hợp tác được với tập đoàn Minh Châu đã thu về không ít lợi nhuận, phất lên như diều gặp gió, nhưng bọn họ hình như đã quên, ai mới là người khiến cho bọn họ được như vậy!“”
Bác Đinh nói xong liền hừ lên một tiếng.
“Sếp, lát nữa tôi sẽ cắt đứt mối quan hệ hợp tác với nhà họ Trần, để cho bọn họ ngồi đấy mà đắc ý!” Trong các lãnh đạo cấp cao, xuất hiện một vị trung niên phúc hậu, vừa cười nhạt vừa nói, ông ấy chính là tổng giám đốc của tập đoàn Minh Châu, tên là Thái Phúc.
Cao ốc Thiên Môn chính là trung tâm hội tụ sản nghiệp tại thành phố Vân Hải của nhà họ Sở, phía dưới có vô số công ty con và tập đoàn, tập đoàn Minh Châu là một trong số đó.
Ánh mắt của Sở Phàm nhìn khắp một lượt, thấy mỗi một người đang ngồi ở đây dường như đều là những lãnh đạo, chủ tịch của các tập đoàn, đây đều là lực lượng tại thành phố Vân Hải của nhà họ Sở của anh.
Sở Phàm im lặng ngồi một chỗ nghe bọn họ nói chuyện với nhau.
Hội nghị tiếp quản tài sản này thực ra chính là đại hội ra mắt mà bác Đinh muốn tổ chức để cho những cấp quản lý của các công ty con làm quen và biết mặt Sở Phàm.
Một tiếng sau, hội nghị kết thúc, Sở Phàm từ chối ý tốt của bác Đinh cho người lái xe đưa anh về nhà mà tự mình bắt xe về nhà họ Trần.
Nghĩ ngày mai lại là thứ hai, lại phải về ký túc xá một chuyến, Sở Phàm có hơi khó chịu, tuy sinh viên năm bốn thuộc dạng sinh viên chuẩn bị tốt nghiệp, nhưng nhiệm vụ ở trường vẫn chưa xong thì không được tự ý rời khỏi trường học, kể cả là ở thuê bên ngoài cũng không được, trừ khi là nghiên cứu sinh đã làm đơn xin được ở bên ngoài trường.
Cho nên Sở Phàm cũng nhân thứ bảy chủ nhật mới về nhà ở, một mình được yên tĩnh hơn.
Trường đại học dù sao cũng là một xã hội nhỏ, những tin đồn bịa đặt của anh ở nhà họ Trần từ lâu đã bị lan truyền đi khắp, anh ở trường cũng được coi là một người có chút nổi tiếng, chỉ là tiếng tăm khó nghe mà thôi.
Những người chưa tốt nghiệp đã có hôn ước trên người dù gì cũng ít gặp, huống hồ anh lại là một kẻ ở rể ăn bám? Lại càng bị người ta dị nghị cho không biết để mặt đi đâu, mỗi lần nghe thấy những lời như vậy, anh chỉ còn cách trốn tránh.
May mà chỉ còn vài tháng nữa là tốt nghiệp rồi.
“Sở Phàm, anh đứng lại cho tôi!”
Đúng là sợ cái gì thì lại hay gặp cái đó.
Cả nhà Trần Mộng Vũ từ phía xa đang hùng hùng hổ hổ đi tới, nhìn hướng này......chắc chắn là vừa từ khu biệt thự nhà họ Trần tới đây.
“Có chuyện gì không?” Sở Phàm nói với thái độ dửng dưng.
Anh biết những người này lại chuẩn bị một trận mắng chửi té tát vào anh, tuy những câu mà anh nói tại phòng khách của lễ mừng thọ mấy hôm trước đúng là nói xong sướng mồm thật, nhưng cũng đã đắc tội nghiêm trọng với đám người này, với tính cách sục sôi muốn trả thù này của Trần Mộng Vũ, cô ta làm gì mà lại dễ dàng bỏ qua?
“Sao trước đây tôi lại không nhìn ra anh có bản lĩnh lớn vậy nhỉ?”
“Này, Sở Phàm anh nói cho tôi biết, là ai đã dạy cho anh nói mấy cái lời như vậy?” Trần Mộng Vũ vừa đi tới vừa cười khẩy, Trần Mộng Dao phía sau liên lục nhíu mày chớp mắt ra hiệu cho anh, nhưng Sở Phàm hiểu rằng, có những chuyện vẫn phải giải quyết cho xong mới được.
Nhưng Sở Phàm còn chưa nói gì, Trần Mộng Vũ lại tự cười lớn rồi nói: “Nhưng mà hôm nay chị đây cũng không có tâm trạng mà ở đây đôi co với anh, nói cho anh biết, chị đây bây giờ là người phụ trách dự án của nhà họ Trần với tập đoàn Minh Châu, sẽ là nữ doanh nhân tỷ phú trong tương lai gần đây thôi.”
“Đúng thế, sau này cấm cậu đến làm phiền Mộng Vũ nhà tôi, trước đây cậu ngước mắt lên nằm mơ giữa ban ngày thì đã đành, còn bây giờ cậu có ngẩng cao đầu cũng đừng mơ mà với tới.” Mẹ của Trần Mộng Vũ, Bạch Ngọc Lan hăm hở nói.
Nói xong đám người lại hùng hổ lướt qua Sở Phàm rồi bước vào trong tòa nhà, chỉ có Trần Mộng Dao vẫn còn đứng lại bên ngoài.
“Sở Phàm, sau này anh nhớ là đừng có chọc tức chị em nhé, chị ấy được bà nội cho làm người phụ trách dự án, sau này chắc chắn quyền cao thế mạnh, anh sẽ không đấu lại được với chị ấy đâu.” Trần Mộng Dao nói nhỏ.
“Đừng lo cho anh, em mau về đi, để mọi người thấy em nói chuyện với anh lại mắng em đấy.” Sở Phàm cười một cách bất lực.
“Vâng, vậy anh nhớ cẩn thận nha, cùng lắm thì về trường ở.” Trần Mộng Dao vừa chạy vừa vẫy tay chào.
Chờ cho sau khi bọn họ đi khỏi, sắc mặt Sở Phàm lúc này không khỏi thắc mắc.
Nhà họ Trần lại để Trần Mộng Vũ làm người phụ trách dự án? Là để bù đắp à? Nhưng ba năm nay cô ta đã phải chịu tủi thân gì chứ? Kể cả là có, thì cũng đã xả hết sạch lên đầu anh rồi, nếu nói đến chịu tủi thân và nhục nhã, chắc phải nói đến anh và Mộng Dao mới là người phải chịu nhiều nhất.
......
“Cái gì? Hủy hợp đồng? Vì sao chứ? Chúng ta đã hợp tác ba năm nay, nói hủy là hủy ngay được à? Tập đoàn Minh Châu các anh làm như vậy không hay chút nào nhỉ?”
Tại căn nhà cũ của nhà họ Trần, bà Trần cảm thấy sợ hãi, bà ta cầm chặt điện thoại trong tay, hai mắt trợn trừng căm phẫn.
“Không phải nhiều lời, nhà họ Trần các người không phải là đã tưởng có đủ tầm cỡ để hợp tác với tập đoàn Minh Châu chúng tôi đấy chứ? Khuyên bà một câu, làm người thì nên lương thiện!” Phía đầu dây bên kia mỉa mai hừm lên một tiếng.
Cúp điện thoại, bà Trần tức đến mức run người.
“Nói với Mộng Vũ, tập đoàn Minh Châu đã hủy hợp tác với bên mình, chức vụ người phụ trách dự án của nó cũng mất rồi.” Một lúc sau bà Trần mới nói lên một câu.
Lúc này cả nhà Trần Mộng Vũ vừa khui ra một chai rượu vang Chateau Lafite trị giá năm sáu nghìn tệ, ba người ngồi ăn uống linh đình với nhau.
“Mộng Dao, con lén lút giúp đỡ cái thằng Sở Phàm đó, mẹ và chị gái con không phải là không biết, con cũng là con gái của mẹ, thì làm gì có chuyện không thương con cơ chứ, chỉ là đôi khi phải cảnh cáo nhắc nhở con tránh xa thằng Sở Phàm đó ra, tương lai của con tuy khó mà được như chị con, nhưng con cũng chắc chắn sẽ tìm được một một người chồng giàu có, thoải mái mà hưởng vinh hoa phú quý.”
“Anh Sở Phàm đã khổ sở lắm rồi, sao mọi người vẫn muốn đối xử với anh ấy như vậy ạ.” Trần Mộng Dao nói lí nhí trong miệng.
“Hôm nay chị mày đang vui, mày tốt nhất đừng có nhắc đến cái tên của anh ta nữa.” Sắc mặt Trần Mộng Vũ lạnh băng khiến Trần Mộng Dao sợ giật cả mình.
Đúng lúc này bên ngoài có tiếng gõ cửa liên hồi.
“Ai đấy?” Bạch Ngọc Lan đứng dậy ra mở cửa.
“Cậu Trương à? Ăn cơm chưa? Qua đây uống một ly đi.” Thấy người đến là người thân tín bên cạnh của bà Trần, bố của Trần Mộng Vũ là Trần Thủ Quốc cười một cách cởi mở rồi vội vàng hỏi han.
“Thôi thôi ạ.” Nụ cười của lão Trương có hơi gượng gạo: “Em đến là để giúp bà báo tin.”
“Mẹ có chuyện gì cứ gọi điện nói thẳng là được lại còn phải để cậu Trương đến tận nơi thế này, ha ha ha, lại có chuyện tốt gì à?” Trần Thủ Quốc đứng dậy, đi ra hướng cửa phòng đón khách.
“Phải đấy, vào uống một ly đã có gì rồi nói.” Bạch Ngọc Lan nhiệt tình nói.
“Là chuyện......bà nói hủy bỏ thân phận người phụ trách dự án của cháu gái.” Lão Trương nói một cách khó xử.
Nói xong ông ta nhìn vào Trần Mộng Vũ, ly rượu của cô ta còn chưa đưa lên tới miệng đột nhiên tay nhũn ra khiến ly rượu ‘tách’ một tiếng rơi xuống nền nhà vỡ vụn, nụ cười trên gương mặt trong chốc lát như bị đóng băng.
“Cái gì?”
“Bà nội sẽ hủy bỏ vị trí người phụ trách dự án của cháu à? Không thể nào chứ, rõ ràng chính miệng bà hứa với cháu mà! Mọi người trong nhà họ Trần đều có thể làm chứng!” Trần Mộng Vũ mất hết hình tượng, xét hỏi một cách nghiêm nghị.
“Không phải là do bà hủy, mà là tập đoàn Minh Châu đã hủy bỏ hợp tác với nhà họ Trần chúng ta, cho nên......” Lão Trương giải thích.
“Tập đoàn Minh Châu hủy bỏ......hợp tác......”
Câu nói này như rút sạch sức lực của Trần Mộng Vũ, cô ta đờ đẫn ngồi xuống ghế như không còn tí sức lực nào.
Nhà họ Trần bọn họ có tài cán gì mà đọ với tập đoàn Minh Châu? Người ta là doanh nghiệp có tiếng, tập đoàn có tiếng của khu Tĩnh Yên của thành phố Vân Hải, nhận được sự hỗ trợ rất lớn từ phía trên.
Lão Trương nhìn cả nhà ai nấy đều như người mất hồn, ông ta thở dài rồi đi ra ngoài.
Đây chính là càng hy vọng bao nhiêu thì lại thất vọng bấy nhiêu, Trần Mộng Vũ vừa mới nhận vị trí người phụ trách dự án chưa đầy hai tiếng đồng hồ, chưa kiếm được miếng béo bở nào đã bị đánh trở về thực tại, cũng khá là thê thảm.
“Chị......chị, sau này vẫn còn cơ hội thôi, chị đừng buồn làm gì.” Trần Mộng Dao không nhịn được nên đã đi tới an ủi.
“Bốp!”
Trần Mộng Vũ tức tối tát cho cô một phát thật mạnh rồi nói: “Cút đi! Đừng có đến làm phiền tao, đều tại loại sao chổi như mày! Suốt ngày bám lấy tên Sở Phàm đấy, vận đen mới ám tới nhà chúng ta!”
Bạch Ngọc Lan cũng chán nản đến tột độ, ngồi trên sofa không nói năng gì, Trần Thủ Quốc thì hút thuốc một cách đồn dập hết điếu này sang điếu khác.
Trần Mộng Dao bị tát cho ngẩn người ra, cô đứng trước mặt Trần Mộng Vũ mím chặt môi hai mắt đỏ au nghẹn ngào.
“Khóc khóc khóc, suốt ngày không được cái tích sự gì, nhìn thấy mày là bực, mày cút đi cho khuất mắt tao!” Trần Mộng Vũ căm phẫn đạp vào bụng cô một phát, đau đến mức thắt ruột gan.
Trần Mộng Dao bò dậy, lau nước mắt rồi chạy ra khỏi nhà.
Sở Phàm ở dưới tầng vừa lúc nhìn thấy cảnh này, tim anh đột nhiên trùng xuống.