Chương 408: Đặt bẫy lẫn nhau
“Đồ ăn nhanh gì cơ?!”
Sắc mặt của Kine đang pha chế rượu trở nên nghiêm trọng, cô ta cũng rút con dao găm sắc nhọn ở quần ra.
Những người khác cũng trở nên cảnh giác theo.
Là sát thủ, bọn họ phải có năng lực ứng biến nhạy bén hơn người bình thường rất nhiều, nếu không sẽ chẳng biết khi nào mình chết đi.
Mà Gerlos đang dựa vào trước quầy bar thì lại mỉm cười đứng dậy, xua tay với đám người rồi nói: “Nè, lo lắng cái gì, đồ ăn nhanh tôi gọi đấy mà. Pizza gà New Orleans, có ai ăn không? Tôi đặt ba cái!”
Nghe vậy, đám người thả lỏng đôi chút, sau đó lại tức giận lườm Gerlos.
Gerlos không quan tâm ánh mắt của mọi người, vội vàng chạy ra ngoài lấy đồ ăn, miệng còn nói sẽ đánh giá năm sao cho người giao hàng, vì dù sao không phải ai cũng tìm được cái nơi khỉ ho cò gáy này.
Khi anh ta cầm ba hộp pizza về, Caesar đã đứng dậy từ boong ghế.
Hắn nhìn Gerlos với ánh mắt hung ác rồi lạnh lùng nói: “Gerlos, đừng cho rằng mình hợp tác với chúng tôi lần này thì có thể làm gì cũng được. Nếu lần sau cậu lại làm ra hành động nào ngu ngốc khiến cho tất cả bị lộ ra thì tôi sẽ là người đầu tiên giết chết cậu đấy!”
Cả người Gerlos run lên, suýt thì làm rơi hộp pizza xuống đất. Anh ta cười nói: “Đại ca, anh đừng lo quá, chỉ gọi đồ ăn nhanh thôi mà, đâu có nghiêm trọng đâu. Vả lại, chúng ta là sát thủ, nếu cứ phải cố gắng che giấu hành tung của mình thì lại càng khiến người khác nghi ngờ. Mọi người phải làm giống tôi này, hoàn toàn dung nhập vào thành phố này, thì mới dễ dàng hành động, giết người mà không sợ bị phát hiện”.
Nghe vậy, cả đám sát thủ cùng chìm vào im lặng, Caesar thì lạnh lùng “hừ” một tiếng rồi không nói gì nữa.
Cái nghề sát thủ này vẫn luôn tồn tại từ xưa tới nay, rất nhiều sát thủ mạnh mẽ đời trước đều có một cách nhìn khác nhau về hai chữ “sát thủ” này.
Gerlos tuy là đàn em của hắn, nhưng phong cách của cậu ta là dung hòa vào thành phố, còn hắn thì là ẩn náu lâu dài, tấn công nhanh chóng, nếu mục tiêu không chết thì cũng cao chạy xa bay.
Trong con sông dài lịch sử, hai kiểu phong cách sát thủ này đều xuất hiện những sát thủ mạnh mẽ vô địch, cho nên hắn không dám vì chuyện này mà xảy ra xung đột quá lớn với Gerlos, một khi tin tức truyền về Điển Ngục thì hắn sẽ gặp rất nhiều phiền phức.
Mà người giao hàng vừa mới giao đồ cho Gerlos ban nãy đã dừng xe ở một nơi cách quán bar ba con phố.
Anh ta nhìn quanh, xác định không có ai đáng ngờ rồi mới vội vàng rút điện thoại ra gọi điện thoại: “Alo, anh Chân ạ? Vâng, em là Tiểu Lý đây, em đã phát hiện ra đám người phương Tây đó rồi. bọn chúng đang ở một quán bar hoang phế trên đường Hoa Anh, khu Tĩnh Yên. Trong quán bar còn có mùi máu tanh nữa, nếu em đoán không nhầm thì nhân viên quán bar đã bị giết sạch rồi ạ!”,
“Sao ạ? Tại sao em lại ngửi được mùi máu á? Thì ngày trước em làm nghề giết lợn mà, anh quên hả?!”
…
Không sai, nhân viên giao hàng này thực chất chính là một thành viên của tổ tình báo Phàm Giới.
Thành viên của tổ tình báo mà gm lập ra bao gồm người của tất cả tầng lớp xã hội, nhân viên giao đồ ăn, nhân viên giao hàng, nhân viên dọn rác, tài xế taxi, cả nhân viên phục vụ của quán mát xa chân nữa…
Càng là những nghề nghiệp có khả năng tiếp xúc với tất cả các tầng lớp thì đều có khả năng là người của tổ tình báo Phàm Giới, cho nên muốn tìm một nhóm người phương Tây lạ mặt ở thành phố Vân Hải thực sự không quá đơn giản!
“Ừ, tôi biết rồi”.
Trong phòng làm việc của cao ốc Thiên Môn, Sở Phàm cất điện thoại lại, trên mặt nở một nụ cười lạnh nhạt.
Không ngờ Giang Mậu lại tìm ra nhóm sát thủ của Điển Ngục nhanh như vậy, xem ra ý nghĩ muốn mở rộng thế lực thế giới ngầm của anh lúc đầu đúng là sáng suốt.
“Hàn Nham, anh chuẩn bị xong chưa?”
Nghĩ xong, Sở Phàm quay đầu hỏi Hàn Nham đang im lặng đứng chờ bên cạnh.
Hôm qua sau khi họp xong, Sở Phàm đã gọi Hàn Nham đến làm trợ thủ cho mình.
Tại hội triển lãm của Phùng Khang Hoa hôm đó, Sở Phàm đã vô tình nhìn thấy bản lĩnh của Hàn Nham và vô cùng bất ngờ.
Cho nên mới nảy sinh tấm lòng quý trọng nhân tài, mua lại gốc thảo dược đó và tặng cho Hàn Nham.
“Tôi chuẩn bị xong rồi!”, Hàn Nham đứng thẳng người, trả lời với ánh mắt kiên định.
Sở Phàm gật đầu, cùng Hàn Nham rời khỏi công ty.
Hai người vừa lên xe thì máy truyền tin trong tay Caesar đã vang lên: “Mục tiêu đã rời khỏi công ty!”
Nghe được tin này, đám sát thủ trong quán bar đứng hết dậy, ánh mắt sắc lạnh, tỏa ra sát khí vô cùng đậm.
“Xuất phát đi, lần này, không được phép thất bại”, Caesar híp mắt, lạnh lùng nói.
Cả đám gật đầu, nhanh chóng xông ra khỏi quán bar rồi rẽ sang các hướng khác nhau, hòa nhập vào dòng người, chỉ trong nháy mắt đã không còn thấy ai.
Trên một con đường quốc lộ rộng rãi ở ngoại ô thành phố Vân Hải, Sở Phàm đang ngồi trong một con Rolls-Royce phi với tốc độ tên lửa, phía trước và sau là hai con Audi đen bảo vệ. Khi đoàn xe đi tới một nơi sơn thủy hữu tình, phóng tầm mắt là một đồng cỏ xanh, thì mới từ từ dừng lại.
“Cậu chủ, hôm nay thời tiết đẹp quá, cậu cùng hai mợ chủ có nhã hứng ra ngoài ăn tiệc nướng thì đúng là một lựa chọn tuyệt vời!”
Bác Đinh ngồi trên ghế lái phụ của con Rolls-Royce quay lại nói với Sở Phàm đang ngồi phía sau.
Sở Phàm mỉm cười nói: “Không thể bận rộn mãi với công việc được, tính ra thì đã lâu lắm rồi cháu chưa dành thời gian để ở bên Dao Dao với chị Tuyết ấy. Ra ngoài thư giãn, ăn đồ nướng cũng rất thú vị mà”.
Sau đó, anh mở cửa xe ra, cùng haingười xinh đẹp đeo kính đen và khẩu trang xuống xe, mà đám vệ sĩ cũng đã lấy bếp nướng với than lửa ra và chăm chú đốt lửa.
Sở Phàm đi đến chỗ bếp nướng, hai bên là Trần Mộng Dao và Kiều Tuyết, và cách anh chỉ ba bước phía sau chính là Hàn Nham và vài vệ sĩ quả cảm của nhà họ Sở.
Cùng lúc này, ở một bụi cây rừng cách xa đồng cỏ mấy nghìn mét là Caesar đang quan sát từng hành động của Sở Phàm thông qua kính viễn vọng.
Sau khi hắn nhìn thấy tư thế đứng và sắc mặt của Sở Phàm thì không nhịn được mà nhếch miệng cười khẩy: “Cái tên Sở Phàm này đúng là quá kém cỏi so với Sở Thiên, anh trai của cậu ta. Đem theo nhiều vệ sĩ cầm súng như vậy cơ đấy. Người trong hoàng gia phương Tây đi ra ngoài du ngoạn ăn tiệc nướng cũng chẳng bày vẽ như thế!”
“Đại ca, ý anh là…”
Sát thủ phía sau Caesar ngẩn ra, rồi nghi ngờ hỏi: “Sở Phàm cố ý bày ra dáng vẻ đang ‘du ngoạn’ này để dụ chúng ta vào lưới ư?”
“Chính xác”, Kine mặc một bộ đồ da bó sát quỳ bên cạnh Caesar nói, đôi môi hồng dưới kính viễn vọng khẽ nhếch, tỏa ra một sự quyến rũ khó tả,
“Người bình thường nào có ai ra ngoài ăn nướng ngay sau khi bị ám sát chứ?”
Kine bỏ kính viễn vọng xuống, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy nỗi thất vọng: “Xem ra chúng ta đã đánh giá cao anh ta quá rồi, trứng mà đòi khôn hơn vịt, dám đấu với Điển Ngục chúng ta, đúng là không biết trời cao đất dày mà”.
“Vậy chúng ta làm sao đây, đối phương đã bày kế rồi, chúng ta có tiếp tục hành động nữa không?”, tên sát thủ dè dặt hỏi.
Caesar híp mắt rồi nói: “Đương nhiên phải hành động rồi, cậu ta đã muốn chúng ta cắn câu thì ta cứ cắn thôi, chỉ là, ai là thợ săn, ai là con mồi thì còn chưa chắc!”
Nói rồi, Caesar lấy một cây súng bắn tỉa phản giáp hạng nặng ra từ trong hộp đàn vi-ô-lông của mình.