Chương 5: Bữa tiệc mừng thọ
Trần Mộng Vũ ăn mặc lộng lẫy cùng với Quách Siêu mặc comple đi giày da đang đi thẳng đến.
“Mày đưa quà của mày cho loại vô tích sự kia, thế lát nữa mày phải làm thế nào?” Trần Mộng Vũ tức giận nhìn Trần Mộng Dao.
“Chị, em......”
“Em cái gì mà em, cút vào trong kia! Lát nữa sẽ hỏi tội mày sau!” Trần Mộng Vũ nói một cách không nể nang gì.
Quát Trần Mộng Dao xong, cô ta lại đưa ánh mắt nhìn sang phía Sở Phàm rồi nói với giọng dè bỉu: “Loại ăn hại, anh đúng là không biết xấu hổ, tự mình không mua nổi quà lại bảo em gái tôi chuẩn bị quà cho anh!”
“Anh đúng là phải làm cho mình không còn mặt mũi nào nữa mới can tâm.”
Trần Mộng Vũ thực sự không thể tìm được từ gì thích hợp để miêu tả người đàn ông này nữa, nếu nói là loại bỏ đi xem ra vẫn hơi đề cao anh ấy, đúng là hoàn toàn không được cái tích sự gì.
“Đi thôi Mộng Vũ, đi vào chúc thọ bà nội đi, ở đây đôi co với tên ngốc này làm gì?” Quách Siêu ôm lấy vai Trần Mộng Vũ, hai người nhìn nhau cười rồi cùng đi vào bên trong.
Bọn họ rõ ràng không hề cho Sở Phàm cơ hội để nói, sắc mặt của Sở Phàm liên tục thay đổi, cuối cùng bao nhiêu bất lực đều chỉ đành thở dài nhẹ một cái, đi theo vào bên trong.
Hôm nay nhà họ Trần đông chật cứng người, có cả gần trăm người đến, bên ngoài bày hai mươi bàn, bên trong người ngồi chật kín, đa số những người trẻ tuổi sau khi tặng những món quà quý xong mới có thể đi vào bên trong phòng khách đến trước mặt bà Trần chúc một câu rồi mau chóng bị những người lớn tuổi đuổi ra ngoài.
Phòng khách quá nhỏ, những người ở đây đa số đều là người thân thiết ruột thịt của nhà họ Trần và một số nhân vật tai to mặt lớn, còn người bình thường thì không có cơ hội để ngồi ở đây.
“Trương Liên Phú là ông chủ của khu Bình Quế tặng một bức hoành phi làm bằng gỗ kim ti nam mộc được khắc chữ thọ tỉ nam sơn, trị giá một trăm nghìn tệ!”
“Cháu đời thứ ba nhà họ Trần, Trần Mộng Dao tặng bà một củ nhân sâm trăm tuổi, trị giá ba mươi nghìn tệ!”
“Cháu đời thứ ba nhà họ Trần, Trần Văn Kiệt tặng bà một chiếc vòng huyết ngọc tinh xảo, trị giá năm trăm nghìn tệ.”
“Cháu đời thứ ba nhà họ Trần, Trần Mộng Vũ và bạn của cô Quách Siêu tặng bà một bức tranh (Trăng sáng mọc trên biển) , trị giá tám trăm nghìn tệ!”
Sau khi người dẫn chương trình đọc dứt, một bầu không khí yên tĩnh bao trùm, mấy chục cặp mắt không kìm được lòng mà nhìn tới.
Chi mạnh tay thật, tám trăm nghìn!
Trần Mộng Vũ thấy ánh mắt không khỏi ngưỡng mộ của tất cả mọi người, trên mặt lộ ra một nụ cười đắc ý, cả cơ thể nhẹ bẫng như sắp bay lên không trung vậy.
“Mộng Vũ, đưa bạn của cháu vào đây cho bà gặp đi.”
Đúng lúc này, trong phòng có giọng nói phát ra, là bà Trần vừa nói, mọi người ai nấy đều ngưỡng mộ, đây chính là đãi ngộ, chỉ có duy nhất Sở Phàm là nhíu mày lên.
Nhưng không nghĩ gì nữa, anh đưa món quà của mình ra.
“Vòng tay đồng đen từ thời chiến quốc, trị giá một triệu.” Sở Phàm nói.
“Cái gì?” Người dẫn chương trình mặt thộn ra, nhưng sắc mặt anh ta lại ngay lập tức trở nên cười cợt, anh ta không phải là không nhận ra Sở Phàm, đây là một kẻ không bằng cả người ở của nhà họ Trần, thế mà một triệu? Lại còn vòng tay đồng đen thời chiến quốc? Lừa được ai chứ?
“Cậu có biết lừa dối bà Trần thì có hậu quả gì không? Trong ngày mừng thọ bảy mươi của bà Trần lại giở trò bịp bợm thu hút sự chú ý của mọi người, Sở Phàm à, cậu cũng to gan thật đấy?”
“Tôi có gì mà to gan chứ?”
“Được được rồi, cậu giỏi, để tôi xem lát nữa cậu sẽ thế nào.”
Người dẫn chương trình cười khẩy lên một tiếng, cũng không đôi co với anh nữa, cố ý lớn tiếng đọc lên: “Con rể nhà họ Trần, Sở Phàm, tặng bà một chiếc vòng đồng đen từ thời chiến quốc, trị giá một triệu!”
Vừa nói dứt lời, toàn bộ căn phòng đều kinh ngạc sửng sốt!
“Ha ha......”
“Sở Phàm? Tên nhóc đấy lại có tiền tặng quà à? Đến bản thân còn sắp không nuôi nổi mình nữa là?”
“Mở miệng ra là một triệu......, thèm tiền đến mức điên rồi sao, bà nội từ trước đến nay rất thích chơi đồ cổ, rất giỏi trong việc giám định báu vật, hắn lại lấy một thứ đồ cổ giả để lừa bà nội, còn không biết muốn làm bao nhiêu chuyện xấu mặt nữa!”
Sau đó, toàn căn phòng cười ầm lên.
“Anh dẫn chương trình, đem thứ đó và gọi Sở Phàm vào đây giúp bà!”
Sau một hồi ầm ĩ, giọng bà Trần điềm tĩnh từ trong phòng vọng ra.
“Sở Phàm, cậu thế này là tự làm xấu mặt mình rồi, cậu ở nhà họ Trần ba năm nay bị sỉ nhục chưa đủ à? Cậu xem cậu kìa, sao lại hèn hạ như vậy?” Nghe thấy câu nói đó xong, người dẫn chương trình đột nhiên lắc đầu hớn hở cười vào mặt Sở Phàm rồi cầm món quà đi vào bên trong.
Sở Phàm không nói gì, mà im lặng đi theo phía sau.
Trong phòng khách, bà Trần mặc một bộ y phục màu vàng, ngồi trên chiếc ghế có khắc hình đầu rồng bằng gỗ gụ, ngồi phía bên cạnh là đời thứ hai của nhà họ Trần, cũng chính là bậc cha chú của Mộng Dao.
Được ngồi ở vị trí đó ngoài thành viên chủ chốt của nhà họ Trần ra còn có những quan to sếp lớn, nhưng ông chủ có quan hệ hợp tác với nhà họ Trần.
Trong số họ, có một người hơi nổi bật đó là anh thanh niên đeo kính gọng bằng vàng ngồi bên cạnh bà Trần và một người phụ nữ cao gầy mặc váy dài màu đen, anh ta tên là Trần Văn Kiệt.
Đó chính là người thừa kế đời thứ ba của nhà họ Trần, còn người phụ nữ kia tên là Chung Đình con dâu nhà họ Trần.
Hai người họ là cháu đời thứ ba duy nhất được ngồi bên cạnh bà Trần.
Người dẫn chương trình đưa bức tranh ra trước.
“Bà, bức tranh này cháu và Quách Siêu chọn mãi mới được, mua hết tám trăm nghìn tệ đó bà.” Nhìn thấy là bức tranh của mình, Trần Mộng Vũ lập tức bước lên phía trước, ôm lấy cánh tay của bà Trần một cách thân mật rồi nũng nịu nói.
“Ừ ừ ừ, để bà xem luôn nào.” Bà Trần gật gù một cách cưng chiều, đưa tay đỡ lấy bức tranh từ tay của người dẫn chương trình.
Chỉ là chưa nhìn được vài giây, chân mày của bà ta dướn lên nhìn về phía Quách Siêu.
Quách Siêu có chút chột dạ vội vàng cúi đầu xuống, bức tranh trăng sáng mọc trên biển đó đúng là hắn đã mua với giá tám trăm nghìn, người bán nói bức này giống với bức thật phải đến chín mươi chín phần trăm, ngoài những sư phụ giám định báu vật chuyên nghiệp ra thì người bình thường không thể nào nhìn ra được.
“Được không bà?” Trần Mộng Vũ không biết bức tranh đó là giả, vẫn tiếp tục ra vẻ lập công.
“Đẹp lắm, bà rất thích, hai đứa có lòng quá.” Bà Trần gật đầu, trên gương mặt lại xuất hiện nụ cười.
Nhưng Sở Phàm ở bên dưới liên tục nhíu mày, bức tranh đó của Quách Siêu rõ ràng là giả mà không thể giả hơn, bà Trần không thể không nhận ra được.
Đặt bức xuống, bà Trần cầm chiếc vòng tay đồng đen của Sở Phàm lên.
Lần này, bà Trần nghiên cứu một lúc, thậm chí còn đeo cả kính lão của mình lên.
Thần sắc nghiêm túc này của bà Trần, khiến mọi người ở dưới vô cùng tò mò, chẳng lẽ chiếc vòng tay mà tên ăn hại đó tặng lại thật sự có giá trị chăng?
“Đây là chiếc vòng tay mà cậu mua với giá một triệu à?” Một lúc sau bà Trần mới mở miệng hỏi.
“Vâng.” Sở Phàm trả lời một cách chắc nịch.
“Hừm, Sở Phàm, cậu không chỉ là một kẻ ăn hại, mà nhân phẩm cậu cũng có vấn đề, cậu không mua nổi quà thì thôi, sao lại đem thứ đồ giả mười tệ đến tặng chứ? Vì cậu thấy bà già này dễ lừa à?”
“Nếu cậu thật sự đã dùng một triệu để mua, vậy một triệu này cậu cũng phải đền! Tiền của nhà họ Sở chúng tôi không phải để cho loại ăn hại như cậu đem ra lãng phí!”
Đột nhiên, bà Trần ném chiếc vòng tay sang một bên rồi lớn tiếng trách hỏi!
Vừa nói dứt lời, toàn căn phòng đột nhiên xôn xao cả lên.
“Cái gì, là đồ giả chỉ đáng giá mười tệ à?”
“Kẻ vô dụng này không ngờ lại đúng là tặng đồ giả!”
“Hừm, loại đê tiện, dám đem đồ giả ra để lừa gạt người khác.”
“Mình cũng phải xấu hổ thay hắn, đúng là không biết vì sao tên ăn hại này lại mặt dày đến vậy?”
Những lời xỉ vả một cách không nể nang của mọi người giống như một cái kim đâm thẳng vào tim Sở Phàm, đau đến thắt lòng.
Bà Trần xua xua tay đuổi Sở Phàm như đuổi ruồi vậy, nhìn vào anh nói: “Cút đi, tôi không muốn nhìn thấy cậu nữa.”
Sở Phàm nắm chặt nắm đấm, lúc này, anh sao mà không hiểu được ý định của bà Trần chứ.
Bà Trần lẽ nào không biết bức tranh của Quách Siêu là đồ giả?
Bà Trần lại lẽ nào không biết chiếc vòng tay đồng đen của anh là đồ thật?
Nhưng tất cả chuyện này lại có ý nghĩa gì chứ?
Đồ thật hay giả không hề quan trọng!
Mà quan trọng là người tặng đồ đó!
Anh chẳng qua chỉ là một người ở rể thấp cổ bé họng của nhà họ Trần, địa vị của anh trong nhà họ Trần còn không bằng một con chó, hôm nay kể cả có tặng bà Trần vàng ròng cũng sẽ bị bà ta cho là c**.
Còn Quách Siêu, lại là bạn trai của Trần Mộng Vũ, là người thừa kế của nhà họ Quách, một con nhà giàu điển hình, kể cả hắn có tặng bà Trần một đống c**, bà ta cũng sẽ nói đó là vàng ròng.
Sở Phàm tự cười vào mặt mình, và cảm thấy hoàn toàn thất vọng về nhà họ Trần.
“Mau cút đi, đồ vô tích sự.” Quách Siêu cười nham nhở, sắc mặt đầy vẻ đắc ý.
“Chờ đã!”
Đúng lúc hai bảo vệ đang định đẩy Sở Phàm ra khỏi cửa của phòng khách, Trần Mộng Vũ bước về phía trước vài bước.
“Bà ơi, đừng trách đứa cháu gái nội này ương bướng, hôm nay cháu muốn chính thức hủy hôn, xóa bỏ hẳn hôn ước với loại vô dụng kia.”
Trần Mộng Vũ vừa nói xong, tất cả mọi người đều cảm thấy hào hứng, hôm nay được xem kịch hay hết lượt này đến lượt khác, cảnh diễn của hai người này đúng là vượt quá cả bà Trần.
“Hôn ước ba năm cũng chỉ còn ít ngày nữa là kết thúc, Mộng Vũ cháu có thế mà không đợi được à?” bà Trần hỏi với vẻ mặt không biểu lộ cảm xúc gì.
“Vâng, cháu không chịu được một giây phút nào nữa, loại vô tích sự này chỉ khiến cho nhà họ Trần mất mặt thêm thôi, còn khiến cho cháu bị xấu mặt ở trường, dù sao sớm muộn gì cũng đuổi anh ta đi, chi bằng xóa trước hôn ước sớm còn hơn.”
“Mà nay cũng đúng là lễ mừng thọ của bà, xóa bỏ hôn hước này thì đúng là niềm vui nhân đôi rồi, với cả anh ta lại dám lấy đồ giả ra để lừa bà, sau này không biết sẽ còn làm ra bao nhiêu chuyện ghê tởm thất nhân thất đức nữa ấy chứ, bà thấy cháu nói có đúng không ạ?” Trần Mộng Vũ hồ hởi nói không ngừng.
Sở Phàm ở phía dưới chỉ cảm thấy một luồng khí bị chặn lại ở trong lồng ngực, luồng khí này bị nén tới nỗi anh cảm thấy mỗi lúc một khó chịu, càng lúc càng cảm thấy không thể thở nổi.
Bà Trần suy nghĩ một lúc rồi lại nhìn về phía Sở Phàm.
“Sở Phàm, cậu có ý kiến gì không? Tôi cho cậu quyền phát biểu ý kiến của mình, nếu cậu cũng muốn xóa bỏ hôn ước, vậy thì hôm nay sẽ giải quyết xong hết......nếu cậu vẫn còn muốn bám ở nhà họ Trần, tôi vẫn sẽ làm theo hôn ước từ ba năm trước, để cậu ở nhà tôi thêm một thời gian nữa, dù sao nhà họ Trần chúng tôi cũng là dòng họ kinh doanh trọng chữ tín.”
“Bà đã nói như vậy rồi cháu còn có thể bám tiếp ở nhà họ Trần của bà sao?” Sở Phàm nói mà không biểu lộ chút cảm xúc nào.
“He he, cũng biết mình biết ta đấy chứ.” Quách Siêu hạ thấp giọng, gương mặt không nhịn được cười.
“Tôi mà là hắn tôi không còn mặt mũi nào mà ở đây thêm một giây nào nữa.” Chung Đình cười nhạo nói.
Biểu cảm trên khuôn mặt của tất cả mọi người trong phòng khách không ai giống ai, chín mươi phần trăm đều là với thái độ coi thường, đây là việc nhà của nhà họ Trần, người ngoài cũng sẽ không can thiệp, còn người có mối quan hệ tốt với Sở Phàm trong nhà họ Trần, cũng chỉ có mỗi một mình Trần Mộng Dao.
Sắc mặt Trần Mộng Dao khó chịu, hai bàn tay nhỏ đan vào nhau không dám ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt của Sở Phàm, cô biết Sở Phàm rất xấu hổ và bối rối, nhưng cô không có khả năng để giải vây cho anh.
“Vậy ý của cậu là gì?” Bà Trần nhìn Sở Phàm.
Sở Phàm cười gượng, rồi bước về phía trước vài bước.
“Cháu là người ngoài, nên chiếc vòng đồng đen trị giá một triệu này của cháu không cần biết nó là thật hay giả, thì nó đều là đồ giả.”
“Trần Mộng Vũ là cháu ruột của nhà họ Trần, cho nên kể cả cô ta có cầm hàng giả đến tặng, nó cũng trở thành đồ thật, người nhà họ Trần các người thiên vị cháu có thể thông cảm, nhưng......mọi người dẫm đạp lên danh dự của một người đàn ông trước mặt bao nhiêu người như vậy, cháu không thể thông cảm được.”
Nụ cười gượng của Sở Phàm càng rõ nét hơn, anh hít một hơi thật sâu, cắn răng tháo ra chiếc nhẫn đính hôn trên ngón tay áp út, ném ra giữa căn phòng.
“Hôm nay, hôn ước tất nhiên là có thể xóa bỏ, hôn ước ba năm là hai bên chúng ta cùng đặt ra, hôm nay thời hạn chưa tới, người nhà họ Trần các người lại từ bỏ hôn ước, hơn nữa trong thời gian hôn ước còn hiệu lực Trần Mộng Vũ không giữ chuẩn mực đạo đức, không giữ được đức hạnh của một người phụ nữ, tằng tịu gian díu với người khác, cho nên hôm nay không phải cô ta bỏ tôi, mà là tôi đá cô ta!”