Chương 309: Vì sao lại tìm tới cửa
Sð Phàm trầm ngâm, nhớ lại câu mà Hạ Trúc đã
nói trên đường tới đây, nơi này vắng vẻ hoang vu rất
phù hợp giết người chôn xác.
Chẳng lẽ?
Suy nghĩ chẳng lành vừa xuất hiện trong đầu thì có
hai bóng người xuất hiện trong tầm mắt Sở Phàm.
Anh vội phanh xe, cơ chế hoạt động của xe Ferrari
rất tốt, vậy nên chiếc xe dừng lại ngay lập tức, kéo
theo một làn khới trắng mù mịt, trượt một quãng dài
trên đường cao tốc, cuối cùng dừng lại cách hai người
kia khoảng hơn mười mét.
Sờ Phàm thờ hắt ra, sau đó nhìn hai bóng người
lạnh lùng nói: “Là người của Lý Ý Đức sao?”
Trước mắt Sở Phàm là hai bóng người mặc áo đen
rộng thùng thình, dưới nón che mặt là đôi mắt lạnh
lùng đang nhìn chằm chằm Sở Phàm và Hạ Trúc,
trông dáng người thì chắc có lẽ khoảng ba, bốn mươi
tuổi.
Giờ này rồi mà còn tìm tới để gây chuyện thì chẳng
có ai khác ngoài Lý Ý Đức cả.
“Thử là biết ngay thôi!"
Hạ Trúc nheo mắt, đầy cửa bước xuống.
“Ơ này, đợi tôi với!"
Sở Phàm đang định bảo Hạ Trúc ngồi yên trong
này, hai người kia cứ giao cho anh giải quyết, kết quả
Hạ Trúc đã xuống xe rồi.
Bà chị này đúng là nhanh nhảu quá đà!
Sở Phàm thẩm cảm thán, nhưng anh cũng không
chậm trễ, xuống xe là chạy tới ngay bên trái người
mặc áo đen kia.
Thấy Sờ Phàm và Hạ Trúc không những không
chạy mà còn dám chủ động xuống xe, ánh mắt hai
người mặc áo đen lộ ra vẻ vô cùng khinh bỉ và mỉa
mai.
Tuy nhiên về khinh khỉnh trong mắt họ còn chưa
biển mất thì nắm đấm như sắt của Sở Phàm đã đáp
ngay vào mặt người đứng bên trái, hắn ta như bị một
chiếc xe tải vô hình tông thẳng vào người, bay tít ra xa
và nặng nề đập vào cột đá lề đường.
Tên áo đen bên phải sửng sốt, hắn chưa kịp hoàn
hồn thì giọng nói bỡn cợt của Hạ Trúc đã vang lên
ngay trước mặt hắn.
“Đã là lúc nào rồi mà còn tâm trạng nhìn người
khác, không sợ bản thân chết mà không biết vì sao
Giọng nói đanh thép từ ngoài cổng vọng vào, Sở
Phàm nhíu mày, không hiểu vì sao người của cục cảnh
sát lại tìm tới đây làm gì?