Chương 388: Sự bất lực của Lý Ý Đức
Thực thế, anh ta sẽ lập ổ thuốc phiện ở đây, cũng chỉ là do bất đắc dĩ mà thôi.
Lần trước Lý Ý Đức thề thốt rằng ông ta có thể cung cấp đường vận chuyển, vì vậy mới bảo anh ta thông báo tới tổ chức, bắt đầu chế tạo hàng cấm số lượng lớn.
Chỉ đợi Lý Ý Đức thành công giành được chức chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Cùng Kỳ, thì anh ta có thể lập tức tận dụng nghiệp vụ vận chuyển hàng vô cùng lớn mạnh của tập đoàn Cùng Kỳ, vận chuyển số hàng cấm kia đến thành phố Vân Hải một cách an toàn.
Tuy nhiên người tính không bằng trời tính, Lý Ý Đức còn chưa kịp đối phó với Phùng Khang Hoa, giành lấy tập đoàn Cùng Kỳ thì Sở Phàm lại vô tình chiếm được tập đoàn Cùng Kỳ trước, điều này khiến kế hoạch của anh ta sụp đổ hoàn toàn.
Nghiêm trọng hơn là, số hàng cấm đã điều chế xong ở bên tổ chức vẫn chưa được chuyển qua nhưng người mua bên này đều đã trả tiền hết rồi, hàng thì mãi chả thấy giao, điều này khiến cho Lý Ý Đức và A Long rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Không có cách nào khác, Lý Ý Đức và A Long chỉ có thể bắt đầu chuẩn bị cả hai bên, một là đi đàm phán với Sở Phàm, xem thử liệu có thể lấy được quyền kiểm soát tập đoàn Cùng Kỳ hay không, mặt khác thì anh ta tìm được một nơi ẩn náu ở thôn Đông Lĩnh, lắp đặt máy móc của tổ chức ở đó rồi tự điều chế một chút hàng cấm để giao hàng trước.
Nếu không làm thế e là danh tiếng của tổ chức bọn họ sẽ bị ảnh hưởng lớn.
Nhưng anh ta không thể ngờ rằng, địa điểm điều chế hàng cấm mới chỉ đi vào hoạt động chưa được mấy ngày đã bị người khác phát hiện ra, tuyđã bị hắn bắn chết nhưng lục soát trên người tên kia có rất nhiều thiết bị thông tin, rõ ràng đây chỉ là một thám tử.
Vì thế A Long vô cùng quyết đoán, đầu tiên là tháo dỡ hết các thiết bị máy móc, sau đó là nhanh chóng chuyển địa điểm.
Đúng lúc này, một cậu thanh niên chạy tới, nói với A Long: “Anh Long, không hay rồi, bên ngoài thôn tập trung rất nhiều cảnh sát, đã bắt đầu đi tới đây rồi!”
“Cậu nói gì cơ?”, A Long sa sầm mặt, cau mày nói: “Sao có thể nhanh như thế được, bọn chúng có đông không?”
Cậu kia nghĩ một lát rồi đáp: “Đông lắm, ít nhất cũng phải hơn hai chục người, hơn nữa còn mang đầy đủ vũ khí trang bị!”
“Tôi biết rối, cậu dẫn người ra ngoài chống đỡ đi, ở đây tôi sẽ bảo bọn họ tăng tốc tháo dỡ!”, A Long trầm giọng nói.
Cậu kia gật đầu, sau đó gọi thêm mấy tên cấp dưới đắc lực, chạy ra ngoài.
Chỉ lát sau, bên ngoài đã vang lên tiếng súng dồn dập.
Sở Phàm đứng ở gần đó, nhẹ nhàng ngồi trên cành gây của một cây cổ thụ to, quan sát tình hình phía bên này.
Không thể không nói, đám người sản xuất hàng cấm này đều là những kẻ bạt mạng, mang theo vô cùng nhiều súng, vì thế cho dù bọn chúng ít người nhưng vẫn áp đảo được đoàn người mà Hứa Vạn Sơn dẫn dắt, khiến cho bọn họ không dám lại gần.
Sở Phàm nghĩ một lát rồi quyết định đi đường vòng, nhân lúc bên này đang chiến trận khói lửa thì anh đến nhà xưởng bỏ hoang kia xem tình tình thế nào trước.
Quyết định xong Sở Phàm lập tức hành động, vượt qua vài cành cây và vài nóc nhà, Sở Phàm nhanh chóng đi về phía nhà xưởng bỏ hoang kia.
Theo như thông tin có được thì thôn Đông Lĩnh rất ít người, cả thôn già trẻ nam nữ tính gộp cả lại mới chỉ có khoảng hai trăm người,những ngôi nhà dân ở đây nằm liền kề nhau, vì thế ở đây có rất nhiều ngõ ngách, tiện cho Sở Phàm hành động.
Nhưng điều khiến anh cảm thấy kỳ lạ là, từ sau khi có tiếng súng vang lên ở trong thôn, anh không hề nghe thấy tiếng gì khác ngoài tiếng súng, người bình thường khi nghe thấy tiếng súng thì đều sẽ chạy ra ngó mới đúng chứ nhỉ?
Nhưng thôn Đông Lĩnh này, cả thôn im lìm, nếu không phải trong tài liệu có ghi nơi này có người ở thì Sở Phàm còn tưởng đây là chốn khỉ ho cò gáy, không một bóng người nào cơ đấy.
Những suy nghĩ này chỉ lướt qua đầu anh, Sở Phàm cũng không nghĩ gì nhiều thêm.
Dù sao bây giờ mục đích quan trọng nhất vẫn là bắt được A Long và phá hủy các máy móc dùng để điều chế hàng cấm, còn về việc cái thôn này ra sao cũng không liên quan gì tới anh cho lắm.
Lát sau, Sở Phàm đã đứng bên ngoài nhà xưởng bỏ hoang kia, anh đứng dựa bức tường bao quanh cũ kỹ mọc đều rêu xanh, liếc mắt vào trong thì thấy ở ngoài cửa có rất nhiều tên đang cầm súng đi tuần.
Xem ra đây chính là hàng phòng bị thứ hai mà A Long chuẩn bị, còn ở cổng sau của công trường, Sở Phàm nhìn thấy một đám người đang vội vã chuyển máy móc ra ngoài.
“Không thể kéo dài thêm nữa!”
Sở Phàm nheo mắt lại, anh thầm nghĩ trong lòng.
Sau đó anh bật người nhảy qua tường, xông thẳng vào đến trước mặt một tên đang không cảnh giác!
Bụp!
Một tiếng kêuvang lên.
Tên kia còn chưa kịp hoàn hồn lại thì đã bị Sở Phàm đấm thật mạnh vào phần bụng!
Cơn đau đến đột ngột khiến cho gương mặt của tên kia méo mó, hắn còn chưa kịp kêu lên thì Sở Phàm đã đưa tay lên đánh thẳng vào cổ hắn, tên kia chết ngay tại chỗ.
Lặng lẽ xử lý xong một tên, những tên khác còn chưa kịp phát hiện ra động tĩnh gì thì Sở Phàm đã bắt đầu hành động tiếp theo.
Chỉ trong giây lát, một loạt tiếng đấm đá vang lên.
Đám người kia không ai đỡ nổi một đòn đánh của Sở Phàm, chỉ trong chốc lát, tất cả những tên phụ trách canh gác đều bị Sở Phàm giải quyết hết!
“Xong, giờ thì đi tìm tên cầm đầu!”
Sở Phàm nheo mắt, đi như bay vào trong nhà xưởng bỏ hoang.
Nghe nói nhà xưởng bỏ hoang này là do một nông dân đầu tiên thoát khỏi nghèo khó của thôn Đông Lĩnh cho xây dựng để báo đáp sự quan tâm của những người trong thôn ngày xưa dành cho mình, giúp cho người trong thôn có một vài công việc đàng hoàng, để bọn họ không phải bán lưng cho trời bán mặt cho đất suốt từ đời này sang đời khác.
Tuy nhiên người trong thôn này rất ít tiếp xúc với thế giới bên ngoài, về cơ bản là không quen làm việc ở công trường kiểu này, bọn họ vẫn thích canh tác tự do, sống cuộc sống đạm bạc hơn.
Người nông dân kia cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể đóng cửa công trường này, để lại một cái xưởng bỏ hoang to đùng ở đây mà không ngờ hôm nay nó lại trở thành một cái ổ ma túy.
Sau khi Sở Phàm đi vào, ngay lập tức một mùi hương sộc vào mũi anh.
Không cần nói cũng biết, đây chắc chắn là mùi để lại sau khi điều chế hàng cấm, cũng chẳng biết nó độc hại đến đâu, chỉ có thể đánh nhanh thắng nhanh mà thôi.
Đúng lúc Sở Phàm đang tiếp tục đi vào trong thì một bóng người bỗng nhiên đi từ góc ra, chặn trước mặt anh.
“Ồ, thế mà lại để một con chuột chui vào đây, đám vô dụng bên ngoài đúng là vô tích sự!”
Nghe thấy tiếng người khinh khỉnh kia, Sở Phàm dừng chân lại, quay đều về phía phát ra tiếng nói.
Người lên tiếng là một tên đô con cao to, vạm vỡ, vừa nhìn đã biết đây là người học võ.
Sở Phàm nhếch mép, lạnh lùng nói: “Sao thế, thừa nhận người khác giỏi khó đến thế à? Xử lý hết đám canh gác kia là do tôi giỏi chứ không phải do bọn họ vô tích sự, anh nói họ như thế rất là không công bằng với tôi!”
“Công bằng? Mày đang trêu tao đấy à?”
Tên đô con mặc áo da phá lên cười, nhìn Sở Phàm với ánh mắt nhìn một kẻ đần độn nói: “Nếu như mày có bản lĩnh thật thì giải quyết tao là được, nếu không thì mày với đám bọn chúng cũng chỉ là loại bỏ đi như nhauthôi!”
Nói rồi, hắn bày ra tư thế chuẩn bị tấn công Sở Phàm.
Sở Phàm thở dài nói: “Nếu vậy thì cung kính không bằng tuân lệnh rồi!”