Chương 386: Cấp trên điều người tới
“Sở Phàm, cậu tìm tôi có việc gì thế?”
Trong quán cà phê dưới công Tịnh Yên, Hứa Vạn Sơn mặc thường phục, cười rồi hỏi Sở Phàm đang uống cà phê phía đối diện.
Bởi vì nhà họ Phùng đã bị lật đổ, anh ta lấy lại được sự trong sạch, thế nên cũng được khôi phục lại chức vị, vốn thời gian này anh ta đang bận xử lý mấy vụ án chất đống từ ngày xưa thì bỗng nhận được điện thoại của bác Đinh, nói là Sở Phàm tìm anh ta có chuyện vô cùng quan trọng.
Bất lực, Hứa Vạn Sơn chỉ có thể tạm dừng công việc dang dở lại, thay quần áo chạy vội vàng từ cục cảnh sát đến đây.
“Anh cứ ngồi đi đã”.
Sở Phàm chỉ vào vị trí phía đối diện, ý bảo anh ta ngồi xuống, sau đó gọi cho anh ta một ly cà phê Lam Sơn.
“Sao thế, làm gì mà trông nghiêm trọng vậy, đây đâu phải tác phong của cậu Sở mà tôi biết đâu!”
Hứa Vạn Sơn đặt mông ngồi xuống, cười rồi nói.
“Bây giờ cậu là một trong những người có tiếng nhất thành phố Vân Hải, đầu tiên là nắm giữ cao ốc Thiên Môn, chẳng bao lâu thì ngay cả nhà họ Phùng cũng bị cậu xóa xổ, tập đoàn Cùng Kỳ cũng trở thành tài sản của cậu, đặc biệt là cậu còn trẻ như thế này nữa, so với cậu, đám công tử bột chỉ biết ăn chơi trác táng, đua xe gái gú kia thì đúng là không thể nào bì được”.
“Hic, anh bớt nịnh nọt đi, tôi tìm anh có chuyện quan trọng, anh nghiêm túc tí có được không?”
Sở Phàm cười một cách bất lực, anh thở dài nói.
Sau đó anh cầm điện thoại lên, mở bức ảnh mà vệ sĩ nhà họ Sở liều cả tính mạng để chụp được ra đưa cho Hứa Vạn Sơn.
Hứa Vạn Sơn ngờ vực đón lấy điện thoại, vừa nhìn thấy bức ảnh anh ta sững sờ ngay tại chỗ!
Với tư cách là đại đội trưởng chấp pháp của cục cảnh sát, anh ta còn quen thuộc với hàng cấm hơn Sở Phàm nhiều, chỉ cần liếc qua là anh ta đã hiểu đây là thiết bị gì.
“Ảnh ở đâu ra vậy?”
Anh ta ngẩng đầu lên, hỏi Sở Phàm với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Sở Phàm mím môi, đáp: “Ở thôn Đông Lĩnh, nơi cuối cùng cấp dưới của tôi mất dấu định vị chính là ở đây”.
“Thôn Đông Lĩnh, đây là một thôn nhỏ nằm ở góc phía Đông Bắc của thành phố Vân Hải, xét về vị trí địa lý, đây là một thành phố gần với thành phố Phụng Khâu nhất, thậm chí người trong thôn này còn nói giọng vùng Phụng Khâu”, Hứa Vạn Sơn chỉ suy nghĩ một lát rồi nói ra thông tin của thôn Đông Lĩnh một cách trôi chảy.
“Có người điều chế hàng cấm ở đấy sao?”, Hứa Vạn Sơn muốn xác định lại.
“Nếu không nằm ngoài dự tính thì có lẽ là vậy”, Sở Phàm trầm giọng đáp.
“Vậy bây giờ tôi sẽ đi gọi người, dẹp luôn cái chốn đấy!”, Hứa Vạn Sơn còn chưa kịp uống một ngụm cà phê đã vội vàng đứng dậy.
“Tôi đi với anh, nhưng mà anh dẫn người theo thì tôi không yên tâm lắm”, Sở Phàm cũng đứng lên vội nói.
Hứa Vạn Sơn sựng lại sau đó nghĩ tới bản lĩnh của Sở Phàm thì cũng đồng ý ngay, có Sở Phàm đi cùng anh ta, tỷ lệ hoàn thành nhiệm vụ sẽ càng cao hơn.
“Nói thật, nếu không phải vì cậu là cậu chủ của cao ốc Thiên Môn gì đấy thì tôi đã muốn tuyển cậu vào cục cảnh sát rồi, cậu có bản lĩnh, lại vô cùng ghét cái ác, cục cảnh sát chúng tôi cần những thanh niên nhiệt huyết như cậu ấy!”, trên đường rời khỏi quán cà phê, Hứa Vạn Sơn xách quần, bá cổ Sở Phàm nói.
Sở Phàm đẩy anh ta ra với vẻ khó chịu, anh bĩu môi nói: “Thôi bỏ đi, anh có việc gì cần cứ tìm tôi, chứ làm cảnh sát thì tôi chịu”.
Hai người cứ tán phét như vậy suốt dọc đường đi tới cục cảnh sát để chuẩn bị.
Khi trên đường đi, Hứa Vạn Sơn đã gửi bức ảnh tới cho đồng nghiệp ở cục cảnh sát, sắp xếp công việc trước, đợi khi bọn họ tới cục cảnh sát thì đã có mười mấy viên cảnh sát đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ lệnh cấp trên để đi bắt tội phạm.
Hai mươi phút sau, cấp trên hạ lệnh đi bắt người, nhưng điều khiến Hứa Vạn Sơn không ngờ tới là ngoài lệnh bắt giữ ra thì tỉnh còn có một lệnh khác nữa, đó là bắt anh ta chờ thêm hai mươi phút nữa, nói là cấp trên đã phái thêm hai cảnh sát đặc nhiệm tham gia vào hành động lần này để đảm bảo tỷ lệ thành công.
Tuy trong lòng Hứa Vạn Sơn không vui vẻ gì nhưng cũng không thể nào trái lệnh cấp trên được, anh ta chỉ có thể để mọi người đợi thêm hai mươi phút nữa.
"Yên tâm đi, thiết bị máy móc ở đấy nhiều như thế, cho dù bọn chúng định tẩu thoát thì cũng không dễ vậy đâu”, Sở Phàm đứng bên cạnh an ủi Hứa Vạn Sơn đang lo lắng.
“Ừ, hy vọng là thế, chỉ sợ bọn chúng bỏ của chạy lấy người, vứt hết máy móc ở đấy để thoát thân thôi”, Hứa Vạn Sơn cau mày, lo lắng nói.
Lúc này mắt Sở Phàm sáng lên, anh nhếch miệng nói: “Yên tâm đi, thoát được mùng một nhưng chạy thế nào được qua ngày rằm, chúng ta đã tìm ra manh mối rồi thì ông ta không dễ thoát thân đến thế đâu!”
Hai mươi phút sau, hai cảnh sát đặc nhiệm mà cấp trên điều tới cuối cùng cũng xuất hiện.
“Chào anh, anh là Hứa Vạn Sơn – đại đội trưởng đội chấp pháp cục cảnh sát Vân Hải phải không?”
Cảnh sát đặc nhiệm đầu tiên bước vào là một cô gái, tóc cô cắt bằng tới tai, mặt mũi sáng sủa, gương mặt trái xoan, tổng thể trông vừa xinh đẹp lại vừa có nét mạnh mẽ, tinh anh.
Dáng người tiêu chuẩn được bao bọc dưới đồng phục cảnh sát đặc nhiệm, đặc biệt là đôi chân dài kia khiến đàn ông không thể nào ngừng tưởng tượng.
Một vài cảnh sát trong cục nhìn thấy cô gái mắt đều sáng cả lên.
“Tôi là Hứa Vạn Sơn, xin hỏi phải xưng hô với cô thế nào?”, Hứa Vạn Sơn lịch sự hỏi cô gái.
“Anh cứ gọi tôi là Hoàng Phụng là được”.
Cô gái bình tĩnh trả lời, không hề quan tâm tới ánh mắt của những người khác nhìn mình.
Hứa Vạn Sơn gật đầu, đang định nói thì bên ngoài có tiếng bước chân vội vã truyền vào, “Hoàng Phụng, đợi tôi với, đi nhanh thế không biết, lỡ như chân bị thương thì sao, tôi đau lòng đấy!”
Cùng với giọng nói là một người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát đặc nhiệm chạy từ ngoài vào.
Người đàn ông trông cũng rất điển trai, nhưng nước da thật sự là trắng nõn trắng nà, lúc đi cũng đi chéo chân, ưỡn à ưỡn ẹo như đàn bà, tất cả đều khiến mọi người bật cười khúc khích.
Anh ta dừng bước, quét mắt nhìn một lượt rồi lạnh lùng nói: “Các người cười gì chứ? Tất cả im miệng cho tôi, chưa ra ngoài bao giờ à, hôm nay tôi tới tìm em Phụng, không chấp nhặt với mấy người, nếu không thì tôi cho các người biết thế nào là lễ độ!”
Nghe vậy, tất cả mới cố gắng nhịn cười, nhịn đến đỏ cả mặt.
Cô gái tên Hoàng Phụng rõ ràng không mặn mà gì với tên này lắm, cô quay lại, nhíu mày nói: “Vương Quyền, tôi đã bảo rồi, tôi tới để thi hành nhiệm vụ, bảo anh đừng đến rồi cơ mà, anh coi lời tôi nói là gió thổi bên tai à?”
“Ôi dào em Phụng ơi, người ta lo lắng cho em mà, vì thế mới xin ông nội để anh đi với em, em đừng đuổi anh đi có được không?”, Vương Quyền nhăn nhó, ra vẻ đáng thương nói.
Tất cả cảnh sát trong cục thấy vậy thì không chỉ bĩu môi mà ai cũng ghét thầm trong bụng.
Sao lại có tên đàn ông ái như thế được chứ, đúng là làm mất mặt bọn họ!
“Anh lo lắng cho tôi thì có ích gì, nếu như tôi gặp nguy hiểm thật, anh có thể bảo vệ được tôi không?”, Hoàng Phụng cười khẩy rồi đốp thẳng.
Vương Quyền sựng lại, anh ta còn đang nghĩ xem nên nói cái gì thì Hoàng Phụng đã quay người đi, mặc kệ anh ta.
“Đội trưởng Hứa, chúng ta xuất phát thôi, đánh nhanh thắng nhanh, nếu không thì đám người kia có thể sẽ di chuyển địa điểm mất!”, giọng nói trong trẻo của Hoàng Phụng vang lên.
Hứa Vạn Sơn gật đầu, sau đó anh ta giơ tay nói lớn: “Tất cả chuẩn bị xuất phát!”
Đúng lúc đội ngũ đang xếp hàng quay người, chuẩn bị lên xe thì giọng nói nhả nhoét của Vương Quyền bỗng nhiên vang lên:“Đợi chút, tên này là ai, sao hắn cũng lên xe?!”