Chương 400: Không sao chứ
“Mọi người mau nhìn xem, người trên chiếc xe này cũng là bạn học của chúng ta sao?”
Ở bãi đỗ xe, có người cứ nhìn chằm chằm vào chiếc BMW thế hệ thứ 7 của Sở Phàm đang chầm chậm di chuyển tới mà bàn tán.
Những người khác cũng dừng bước, kinh ngạc nhìn chiếc xe đắt tiền.
“Không biết, nhìn bề ngoài chiếc xe này chắc là chiếc xịn nhất của thế hệ thứ 7. Phải tới mấy triệu tệ đó. Lớp chúng ta có người giàu có như vậy sao?”
“Không lẽ là lớp trưởng Phó Tử Kiến. Nghe nói cậu ta còn chưa tốt nghiệp đã được một công ty của thành phố Vân Hải tuyển vào cho làm chức to luôn. Thu nhập mỗi năm lên tới hơn năm mươi nghìn tệ đấy!”
“Wao, lớp trưởng đỉnh thế. Mấy đứa lom dom lương tháng có mấy nghìn tệ như chúng ta chẳng có cửa gì mà so”.
Đám người tự cười trào phúng rồi đi về phía chiếc BMW, muốn xem xem người bước xuống rốt cuộc có phải lớp trưởng của họ không. Nếu là thật thì nịnh hót cậu ta một tí.
Nhưng kết cục thì người bước xuống xe lại là một đôi nam nữ lạ mặt. Đám người ngây ra tại chỗ.
Đây là ai thế?
Đúng lúc họ đang tưởng đây là hai người khách tới khách sạn Kind để thuê phòng thì cô gái xinh đẹp bên chiếc xe bỗng thốt lên.
“Ngô Siêu Hiền, Trương Hiển Lượng!”
Hai người trong đám đông bị gọi ngẩn cả người, ánh mắt nhìn về phía cô gái xinh đẹp bên chiếc xe.
“Cậu là… Trần Mộng Dao?!”
Cuối cùng cũng có người nhận ra cô gái đó, không kiềm được mà hét lên.
Thật ra ngày xưa tuy Trần Mộng Dao được gọi là hotgirl trong lớp nhưng mọi người gọi thế cũng là để chế nhạo thôi.
Dù sao thì học sinh cấp ba cũng không có khái niệm trang điểm hay makeup gì, hơn nữa hồi còn ở nhà họ Trần thì Trần Mộng Dao không được quan tâm, mỗi ngày cơm đủ ba bữa là tốt lắm rồi, không còn tiền đâu mà mua quần áo hay váy vóc.
Thế nhưng điều không ngờ đến nhất là mới qua một thời gian đại học mà Trần Mộng Dao lại thay đổi nhiều đến vậy. Bây giờ cô ấy không chỉ là hotgirl của lớp đâu mà có khi còn phải gọi là hotgirl của trường.
“Mộng Dao, cậu thay đổi nhiều thật đấy. Chúng tôi hoàn toàn không nhận ra cậu!”
Ngô Siêu Hiền và Trương Hiển Lượng đi tới trước mặt Trần Mộng Dao và nói với vẻ ngạc nhiên tột độ.
Sau đó họ nhìn Sở Phàm bên cạnh, nghi ngờ hỏi: “Mộng Dao, đây là…?”
“Xin giới thiệu với mọi người, đây là bạn trai tôi, Sở Phàm!”
Trần Mộng Dao vô cùng tự hào đi tới bên Sở Phàm, ôm lấy cánh tay anh và nói.
Nghe tới đây là sắc mặt đám người ở đó trở nên vô cùng kỳ quặc.
Không phải họ coi thường Sở Phàm mà là cách ăn mặc của Sở Phàm hoàn toàn không xứng với Trần Mộng Dao bây giờ. Nếu nói Sở Phàm là tài xế của Trần Mộng Dao thì còn có thể chấp nhận được.
Đúng lúc này thì một chiếc Audi A4 màu đen từ xa chạy tới, đỗ lại bên cạnh đám người.
Cừa xe mở ra, người đầu tiên bước xuống là Tống Uyển Hy.
Hôm nay trông cô ta như đã có sự chuẩn bị từ sớm, mặc một chiếc váy được nạm kim cương bó sát, để lộ đường cong của cô ta.
Nếu không có Trần Mộng Dao ở đây thì Tống Uyển Hy chắc chắn sẽ là ngôi sao đẹp nhất đêm nay. Nhưng đám đông vừa rồi mới trầm trồ trước vẻ đẹp của Trần Mộng Dao, bây giờ lại bắt gặp nét đẹp nhờ son phấn của Tống Uyển Hy thì đương nhiên không thấy gì ngạc nhiên cho lắm.
Điều này khiến Tống Uyển Hy chẳng vui vẻ gì. Trong lòng cô ta đang mong mọi người sẽ khen ngợi mình nhưng không ngờ họ chỉ liếc cô một cái, tiện mồm chào một câu rồi không có gì nữa.
“Sao có thể như thế này?”
Tống Uyển Hy cảm thấy rất thắc mắc, đảo mắt một lượt xung quanh và quả nhiên là nhìn thấy Trần Mộng Dao.
Cô ta khẽ nhíu mày, cảm thấy bực bội trong lòng nhưng mặt vẫn tươi cười, đi về phía Trần Mộng Dao.
“Mộng Dao, không ngờ cậu đến sớm như thế. Mình nhớ nhà cậu cách đây xa lắm mà, cậu đến bằng gì thế, đi xe bus hay đi tàu điện?”, Tống Uyển Hy giả vờ vô tình hỏi nhưng lời nói vẫn khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Trần Mộng Dao sau khi nếm trải sự độc địa của Trần Mộng Vũ và Chung Đình thì đã không còn ngây thơ như ban đầu nữa. Đương nhiên là cô nghe ra được sự thù địch trong lời nói của Tống Uyển Hy.
Nhưng cô vẫn không đến mức quên đi thân phận của mình mà tính toán với Tống Uyển Hy. Vậy nên cô chỉ nhếch miệng cười.
Nhỡ mà cô cãi nhau với Tống Uyển Hy thì một là rất mất mặt, hai là hỏng hình tượng của cô.
Dù sao thì bây giờ cô cũng là mợ chủ cao ốc Thiên Môn.
Tống Uyển Hy thấy Trần Mộng Dao không nói gì thì còn tưởng cô ngại nên đắc ý nói: “Nếu biết sớm cậu đi tới đây hơi khó khăn thì mình đã bảo Tử Kiến tới đón rồi”.
“Đúng rồi, có thể các cậu còn chưa biết. Bây giờ mình là bạn gái của Tử Kiến, vừa mới xác định quan hệ hai hôm trước. Hôm nay anh ấy lái xe tới đón mình”.
Nói đoạn Tống Uyển Hy quay lại nhìn chiếc Audi A4. Một chàng trai trẻ đẹp đeo kính từ ghế lái bước xuống.
Mọi người xung quanh nhìn thấy cậu ta thì kinh ngạc tột độ rồi lập tức bước lên trước khen ngợi không ngừng.
Phó Tử Kiến bày ra vẻ cao ngạo lạnh lùng. Đối với những người bạn cũ này cùng lắm thì gật đầu một cái coi như là chào hỏi.
Tới khi ánh mắt cậu ta dừng lại ở Trần Mộng Dao thì dù cậu ta có che giấu thế nào đi nữa cũng không giấu được vẻ thất thần trong khoảnh khắc.
Tống Uyển Hy biết thế liền ho khan. Lúc này Phó Tử Kiến mới hoàn hồn, cười nói: “Mộng Dao, mấy năm không gặp cậu đã trở nên xinh đẹp thế này rồi!”
“Cảm ơn lời khen, Uyển Hy cũng xinh đẹp lên rất nhiều”.
Trần Mộng Dao cười nhẹ, chuyển chủ đề sang Tống Uyển Hy.
Dù sao thì Tống Uyển Hy mới là bạn gái thật sự của Phó Tử Kiến, sao có thể cứ mãi nói về cô được.
Nhưng Tống Uyển Hy không nghĩ như thế, cô ta còn tưởng Trần Mộng Dao đang ngấm ngầm bảo Tử Kiến hãy so sánh hai người.
“Đúng là con bé xảo quyệt!”
Ánh mắt Tống Uyển Hy lóe lên một tia độc ác rồi lại cười giả lả nói: “Ôi trời, mình làm sao mà xinh bằng Trần Mộng Dao được. Chỉ là Tử Kiến tốt với mình, tình nguyện tiêu tiền vì mình mà thôi, nếu không làm gì có những thứ mỹ phẩm, quần áo đắt tiền đấy. Mình làm sao mà xinh đẹp được”.
Nói đoạn Tống Uyển Hy rời mắt sang Sở Phàm đang đứng một bên không nói gì nãy giờ: “Anh Sở chắc cũng không tiếc tiền vì Mộng Dao nhỉ. Anh xem anh thà mặc một đống đồ hàng chợ cũng phải cho Dao Dao ăn diện thật đẹp. Nhìn là biết tình yêu đích thực!”
Dứt lời, Tống Uyển Hy lập tức che miệng cười tỏ ý cô ta chỉ đang nói đùa.
Nhưng khác với những gì cô ta nghĩ, những người khác không hề hùa vào cười nhạo Sở Phàm. Điều này khiến tiếng cười của cô ta trở nên rất kì quặc và điệu bộ.
Lúc này, Phó Tử Kiến cũng nhìn Sở Phàm, lạnh lùng nói: “Anh đây là bạn trai của Mộng Dao sao?”
Sở Phàm lịch sự cười với cậu ta rồi gật đầu.
“Tôi nghe nói hai người vừa đi xe bus tới đây. Anh là đàn ông chen chúc trên xe bus không sao nhưng cô gái xinh đẹp như Mộng Dao thì đi xe bus sao được”.
Phó Tử Kiến chắp hai tay sau lưng, trịnh trọng nói: “Thế này đi, lát nữa kết thúc buổi họp lớp thì để tôi đưa Mộng Dao về, anh đi xe bus một mình không sao chứ?”