Chương 394: Sở Phàm là cái thá gì ?
Vương Quyền không biết suy nghĩ trong lòng của Hoàng Phụng, anh ta còn đang đắc chí tưởng rằng bản thân đã chiếm được trái tim của Hoàng Phụng kìa, giờ chỉ cần thời cơ thích hợp để triển khai bước tiếp theo nữa thôi.
Lúc này, một nhân viên phục vụ đẹp trai đẩy xe đồ ăn tới, cẩn thận đi đến bên cạnh Vương Quyền và Hoàng Phụng.
“Chào buổi tối anh chị, đồ anh chị gọi đã xong rồi đây ạ, chúng em sẽ bày lên ngay bây giờ!”, nhân viên nam cười lịch sự nói.
Sau đó anh ta cẩn thận đưa từng khay đồ ăn bằng bạc lên bàn, mỗi một lần đưa lên là một lần giới thiệu sự nổi bật của món ăn đó.
Vương Quyền rất hài lòng với kiểu phục vụ này, vì như vậy sẽ thể hiện được anh ta rất giàu có, đồng thời cũng khiến Hoàng Phụng thấy được anh ta đã bỏ ra bao nhiêu công sức cho bữa ăn tối nay.
“Thưa anh chị, đây là món ăn kinh điển của nhà hàng chúng em ạ, trứng cá tầm thìa muối, xin hãy cho phép em giới thiệu một chút, cá tầm thìa một năm sinh sản không quá một trăm con, mà phải canh đúng lúc cá tầm thìa lớn thì mới có thể lấy trứng để muối”,
“Chính vì số lượng vô cùng ít cùng với việc chế biến phức tạp đã khiến nó trở nên quý giá, người bình thường muốn ăn trứng cá tầm thìa muối thì phải đặt trước ba tháng mới được”,
“Chị gái xinh đẹp ơi, chị có cơ hội ăn được món trứng cá muối này cũng tức là anh nhà đây rất yêu thương, quan tâm chị đó”.
Nghe vậy, Vương Quyền vội vàng nghếch cằm lên, lộ ra vẻ mặt bình tĩnh, giống như đây chỉ là chuyện bình thường, không đáng nhắc đến vậy.
Mà Hoàng Phụng đối diện thì hơi chau mày, cô đang định giải thích mình và Vương Quyền chỉ là bạn bè bình thường. Chỉ là trứng cá muối thôi mà, nếu nó đã quý như vậy thì cô không ăn là được chứ gì.
Nhưng cô còn chưa kịp nói năng gì thì đã có hai người đàn ông cao to lực lưỡng, mặt hằm hằm đi về phía hai người rồi ngồi xuống bàn bên cạnh.
“Hai người là ai, có việc gì không?”
Vương Quyền cũng nhìn thấy ánh mắt bất thiện của hai người này, liền lên tiếng hỏi.
Người đàn ông ngồi đằng trước không thèm quan tâm đến Vương Quyền mà hỏi nhân viên phục vụ: “Nhóc con, tôi hỏi cậu một chuyện, ba tháng trước tôi đã đặt trứng cá muối, cũng đã trả tiền xong rồi, nhà hàng đã trả lời và xác nhận là không có vấn đề gì”,
“Kết quả hôm qua lại đột nhiên gọi điện thoại cho tôi nói là không còn trứng cá muối nữa, còn nói lí do gì mà năm nay cá tầm thìa sinh sản khó, không đủ trứng cá, chưa giải thích rõ ràng đã trả luôn tiền cọc cho tôi!”,
“Nên giờ tôi muốn hỏi, trứng cá muối trên bàn anh ta là thế nào đây?”
Nhân viên phục vụ bị người đàn ông chất vấn thì đờ người ra. Anh ta chỉ phụ trách đưa món lên và dọn dẹp vệ sinh thôi, nào biết được vì sao cá tầm thìa khó sinh sản, càng không biết đĩa trứng cá muối này ở đâu ra.
Nhưng khách đã hỏi thì anh ta cũng chỉ đành gượng gạo trả lời: “Ngại quá, thưa anh, chuyện anh nói em không rõ lắm, nếu anh có thắc mắc thì xin mời hỏi quản lý của chúng em xem sao”.
Nói rồi, anh ta đẩy xe thức ăn, định rời đi.
Ai ngờ người đàn ông này giữ lấy xe đẩy, lạnh lùng nói: “Chưa giải thích cho rõ ràng mà đã đòi đi rồi? Ông đây hôm nay tới đây ăn chính là muốn xem xem trứng cá muối mình đặt từ ba tháng trước đã biến đi đâu mất rồi!”,
“Cá tầm thìa khó sinh sản? Các người bịa ra thì cũng phải bịa cho hợp lý chứ, coi Từ Khải tôi là đồ ngu à?!”
Nói rồi, Từ Khải đạp đổ xe đẩy thức ăn, chỗ bát đĩa trên xe rơi xuống đất, vỡ loảng xoảng.
Mà thực khách xung quanh vốn đang mang tâm lý hóng hớt, nhưng khi nghe được hai tiếng “Từ Khải” thì ngẩn ra, rồi vội vàng thu dọn đồ đạc, trả tiền rồi chạy!
Người ngoài thành phố Vân Hải có thể không rõ, nhưng người bản địa bọn họ lại vô cũng rõ ràng cậu cả nhà họ Từ - Từ Khải này là một tên ác ma xã hội đen thứ thiệt.
Từ nhỏ tới lớn, Từ Khải này đã không nể nang ai, từ người bình thường cho đến những cậu ấm cô chiêu nhà giàu của thành phố Vân Hải. Chỉ cần động vào hắn thì hắn sẽ đánh luôn, không nhẹ tay một chút nào.
Hắn vênh váo như vậy là vì nhà họ Từ là dòng họ lâu đời nhất của thành phố Vân Hải giống như nhà họ Phùng, nhà họ Tề, thế lực đằng sau sâu không lường được.
Hiện giờ nhà họ Phùng đã bị Sở Phàm lật đổ, tổn thất nghiêm trọng, nhà họ Từ nhân cơ hội này đã chiếm lấy không ít sản nghiệp của nhà họ Phùng, lặng lẽ kiếm một món hời, nên coi như thắng lớn nhất.
Chẳng trách Từ Khải lại càng ngang ngược, còn dám đánh người nơi công cộng.
Nhưng chuyện lần này là Từ Khải có lý, mọi người không hề ngu ngốc, đều nhìn ra được chuyện trứng cá muối mà Từ Khải đặt từ ba tháng trước đâu phải hết vì cá tầm thìa khó sinh sản đâu.
Rõ ràng là bị đôi nam nữ trẻ tuổi này cướp mất mà! Cũng không biết quản lý của nhà hàng này có phải người đến từ nơi khác không mà không quen biết Từ Khải, dám làm ăn lươn lẹo với cậu cả nhà họ Từ, đúng là chán sống!
Quản lý nhà hàng nghe thấy động tĩnh liền vội vàng chạy ra, định giải hòa.
Kết quả, cô ta chưa kịp nói gì thì Từ Khải đã tới cho anh ta một bạt tai, khiến cho cô ta váng cả đầu, đến mức phải ngồi bệt xuống đất.
“Hừ, giờ còn định giảng hòa cái gì, nghĩ hay quá nhỉ, hôm nay nhà hàng này mà không cho tôi một lời giải thích thỏa đáng thì tôi sẽ phá nát cái chỗ này!”, Từ Khải đập bàn, giận giữ nói.
Người quản lý ngồi dưới đất một lúc lâu, tiếng ong ong trong đầu mới dần dần tan đi.
Cô ta nhìn Từ Khải, lạnh lùng nói: “Anh to gan thật đấy, anh có biết chủ của nhà hàng này là ai không?”
“Ồ?”
Nghe vậy, Từ Khải đột nhiên trở nên hứng thú.
Hắn đi đến trước mặt cô quản lý, nhướng mày hỏi: “Vậy cô nói cho tôi biết, chủ nhà hàng này là ai đi, tôi muốn xem xem, có ai trâu bò tới mức dám đối đầu với Từ Khải này đấy!”
Nữ quản lý vẫn chưa phát hiện ra ánh mắt thương cảm của người xung quanh dành cho mình, cô ta thẳng cổ, hừ một tiếng rồi nói: “Nhà hàng này là sản nghiệp của cao ốc Thiên Môn, chủ nhà hàng chính là cậu Sở - Sở Phàm, người có tiếng tăm lẫy lừng dạo gần đây!”,
“Từ Khải cái khỉ mốc gì, tôi đây chưa bao giờ nghe thấy. Anh dám phá nhà hàng thì chờ bị cậu Sở đến hỏi tội đi!”
“À ha, ra là hắn à?!”
Từ Khải xoa đầu, ánh mắt dần trở nên hứng thú.
Sau đó hắn lại giơ tay lên rồi cho cô gái kia một bạt tai nữa: “Dù là Sở Phàm thì cũng không dám đối đầu với tôi đâu, cái loại nhà cô mà cũng dám tác oai tác quái trước mặt tôi à, thèm đòn đúng không?!”
Nói rồi, hắn nhấc chân đá nữ quản lý kia một cái thật đau.
Lúc này, một tiếng nói lạnh lùng vang lên: “Dừng tay, tôi là người của cục cảnh sát đây, anh dám hành hung người khác trước mặt tôi, trong mắt anh có còn pháp luật nữa hay không!”
Nghe vậy, cả nhóm người trong sảnh nhao nhao quay sang, phát hiện ra người nói câu này chính là cô gái trẻ kia.
Lúc đó, Hoàng Phụng đã đứng dậy, trong tay là thẻ nghiệp vụ, cô chau mày, nhìn chằm chằm Từ Khải rồi quát lớn.
Mà Vương Quyền đứng bên cạnh lại biến sắc, cẩn thận kéo góc áo Hoàng Phụng như muốn bảo cô ngồi xuống, đừng có hành động bồng bột như vậy!