Chương 314: Cái uy của Hạ Trúc
“Có chuyện gì sao?"
Cô ta không nhìn Sở Phàm mà chỉ hỏi Trần Văn Vũ.
Trần Văn Vũ nhếch miệng cười, chỉ Sở Phàm nói:
"Thằng ranh này có gì đó không bình thường. Anh
nghĩ em vẫn nền giúp anh thì hơn. Giết nó đi là hai
chúng ta không còn nợ gì nhau”.
Cô ta không nói gì cả, chỉ lạnh lùng nhìn Sở Phàm
một cái rồi nói: “Được thôi".
Vừa dứt lời thì cô ta bước lên phía trước một bước.
Sð Phàm không thấy bất cứ động tĩnh gì cả thì cô
ta bỗng bất ngờ xuất hiện trước mặt anh, hai ngón tay
chụm lại đâm thẳng về phía yết hầu của anh.
Nếu là người bình thường thì sẽ không kịp tránh
đâu và chắc chắn sẽ chết.
Bởi lẽ tốc độ của cô ta thực sự quá nhanh, vượt
qua cả giới hạn của người bình thường.
Sờ Phàm cũng không kịp phản ứng nhưng cơ thể
anh lại tránh theo bàn năng.
Anh tránh đầu sang một bên, ngón tay sắc nhọn
của cô ta giống như một lưỡi dao sượt qua yết hầu
anh. Da anh xuất hiện hai vết xước, máu tươi chảy
xuống.
“Hà?”
Thấy Sở Phàm tránh được đòn tấn công của mình,
cô ta ngạc nhiên thốt lên. Ánh mắt cô ta nhìn Sở Phàm
cũng không còn thờ ø lạnh lùng như trước nữa mà
mang thêm vài phần hứng thú.
Sð Phàm thỡ đốc mạnh, ánh mắt chất chứa sự
bàng hoàng và nghiêm trọng trước nay chưa từng có.
Vừa nãy anh hoàn toàn không thấy dấu hiệu gì là
cô ta sẽ ra tay, anh chỉ né theo bản năng mà thôi.
Nhưng loại bản năng này không phải thứ mà anh
có thể điều khiển được, cũng không thể bảo đảm mỗi
lần bị tấn công đều phát huy tác dụng. Nếu một ngày
nào đó nó không có tác dụng nữa thì chẳng phải anh
không giữ nổi mạng hay sao?
Rốt cuộc cô ta có lai lịch thế nào, sao lại ghê gốm
đến vậy?
Trần Văn Vũ ngồi một bên thong dong nhìn Sở
Phàm với ánh mắt đầy hứng thú. Hắn cười nói: “Sở
Phàm, tao rút lại lời nói vừa rồi nhé. Vốn dĩ định chơi
đùa từ từ với mày rồi cuối cùng mới giết mày".
“Nhưng sức lực của thằng ranh nhà mày cũng ghê
gớm đấy. Để không rắc rối thì tao quyết định thắng