Chương 347: Phải biểu diễn
Trở về biệt thự cũng là lúc Trần Mộng Dao và Kiều Tuyết đi học về.
Hai cô gái thấy bộ dạng rách rưới của Sở Phàm thì không khỏi kinh ngạc.
“Anh Sở Phàm, anh sao vậy, anh đánh nhau với ai à?”, Trần Mộng Dao vội vàng tiến đến cẩn thận kiểm tra một lượt, thấy Sở Phàm không bị thương thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Sở Phàm lắc đầu, không kể chuyện anh vừa trải qua ra, dù sao cũng đã kết thúc rồi, nói ra cũng chẳng có ý nghĩa gì hết, nhưng nếu làm hai cô gái lo lắng thì mới càng không hay.
“Anh gặp chút phiền toái thôi, nhưng cũng xong cả rồi, mấy ngày nữa chắc là anh có thể xả hơi một tí”, Sở Phàm cười rồi thoải mái nói.
Sau đó anh trở về phòng, tắm rửa rồi ném chỗ quần áo bị làm hỏng trong lúc đánh nhau vào thùng rác, lại lấy lò luyện đơn mini mà anh lấy được từ chỗ tập đoàn Cùng Kỳ ra và đặt lên giá sách.
Cũng không biết vì sao Hạ Trúc lại muốn món đồ này, nhưng khắp người chị ấy lúc nào cũng tỏa ra sự thần bí, nên nếu Hạ Trúc muốn nó thì cũng chẳng có gì kỳ lạ. Chờ khi nào chị ấy trở lại thì anh đi hỏi là được.
Lại lấy giấy bút ra, Sở Phàm tiếp tục tính toán tình hình trước mắt.
Đã giải quyết xong Phùng Khang Hoa, chuyện này chắc chắn khiến tình hình trước mắt của anh tốt hơn lúc trước nhiều, nhưng lão cáo già Lý Ý Đức kia vẫn chưa lộ ra cái đuôi của mình, người của Điển Ngục cũng chưa xuất hiện, và chưa rõ kẻ nham hiểm Trần Văn Vũ đã đi đâu mấy ngày nay.
Có lẽ từ lần trước nhận ra bản thân đánh không lại Sở Phàm nên hắn đã chạy tới nơi nào đó để nâng cao thực lực của mình rồi.
Trên thực tế, Trần Văn Vũ không hề đem đến cho Sở Phàm bao nhiêu áp lực, người thực sự khiến anh cảm thấy áp lực chính là người phụ nữ bên cạnh Trần Văn Vũ kìa.
Không rõ người phụ nữ đó có lai lịch thế nào mà lại có sức mạnh kinh khủng như vậy. Khi anh còn nằm trong tay người phụ nữ đó, Sở Phàm hoàn toàn không có sức chống đỡ, nếu không nhờ Hạ Trúc xuất hiện vào lúc quan trọng thì chỉ sợ anh đã toi đời từ lâu.
“Thôi, binh đến thì tướng chặn, nước đến thì đất ngăn, sau này có thời gian thì tính sổ bọn họ sau vậy!”
Gập tờ giấy A4 rồi bỏ vào ngăn kéo, Sở Phàm đang tính nghỉ ngơi thì có tiếng gõ cửa vang lên.
“Anh Sở Phàm, giờ anh có rảnh không?”
Cửa phòng mở ra, Trần Mộng Dao thò cái đầu nhỏ vào, cười tít mắt hỏi Sở Phàm.
Sở Phàm cười, vẫy tay, ý bảo Trần Mộng Dao đi vào: “Dù có bận đi nữa thì chuyện của Dao Dao nhà chúng ta vẫn luôn là quan trọng nhất, ra đây nói cho anh nghe nào”.
Trần Mộng Dao cười khúc khích, vừa bước đến trước mặt Sở Phàm thì bị anh choàng lấy vòng eo nhỏ, ôm lấy và đặt cô ngồi lên đùi mình.
“Anh Sở Phàm…”
Trần Mộng Dao hơi đỏ mặt, hơi thở trở nên dồn dập hơn.
Kể từ sau lần hôn môi với Sở Phàm đó, đã lâu lắm rồi cô chưa tiếp xúc thân mật với anh như vậy.
Nhất là sau khi Kiều Tuyết đến, cơ hội để hai người tiếp xúc càng ít hơn.
Mặc dù hai cô gái đều đã quen với sự tồn tại của đối phương, nhưng nếu như bảo phải thân mật với Sở Phàm trước mặt người còn lại thì thật sự không ai có thể làm được, thế nên bình thường cả hai đều rất kiềm chế.
Sở Phàm cũng vì bận rộn đủ thứ chuyện nên không có nhiều thời gian dành cho hai cô gái. Cho nên, nói ra thì Trần Mộng Dao và Kiều Tuyết đều là người phụ nữ của Sở Phàm, nhưng anh với bọn họ vẫn luôn vô cùng trong sáng.
Giờ đây cô được Sở Phàm ôm, cảm nhận bờ vai ấm áp mà vững chắc của anh khiến cho trái tim của Trần Mộng Dao đập liên hồi.
“Dao Dao muốn nói gì với anh thì nói đi nào”.
Sở Phàm đương nhiên là cảm nhận được sự thay đổi bất thường của cô gái trong lòng, nhưng anh không định cứ thế mà “tha” cho cô, ngược lại, anh còn tì cằm vào vai cô, thở ra luồng hơi nóng vào dái tai mềm mại của Trần Mộng Dao.
“Anh Sở Phàm, đừng vậy mà, em, em căng thẳng…”
Trần Mộng Dao sắp khóc đến nơi, Kiều Tuyết còn đang ở dưới tầng kìa.
Nhỡ đâu Kiều Tuyết thấy cô mãi chưa đi xuống mà tò mò lên xem, lại nhìn thấy cảnh cô cùng Sở Phàm thân mật như thế này thì phải giải thích ra sao đây?
“Em tìm anh vì có chuyện để nói mà, sao lại căng thẳng chứ?”
Sở Phàm giả ngốc, rõ ràng biết thừa nhưng vẫn cố hỏi.
Trần Mộng Dao khẽ cắn môi, hít thở mấy lần mới thoát khỏi trạng thái tim đập thình thịch như vừa rồi.
“Hôm nay em và chị Tuyết đến trường thì gặp mấy người bạn cùng phòng của anh, bọn họ nói muốn tìm anh có chút việc nhưng lại không liên lạc được với anh, nên nhờ em chuyển lời giúp”, Trần Mộng Dao nhẹ nhàng nói.
“Bọn họ tìm anh có chuyện gì cơ?”
Việc học của Sở Phàm đã hoàn thành từ lâu, luận văn tốt nghiệp cũng đã xong từ tháng trước, cho nên ngoài việc lấy bằng tốt nghiệp và tham gia lễ tốt nghiệp ra thì anh không cần đến trường làm gì nữa, sao bọn Lí Dục lại tìm anh nhỉ, chẳng lẽ là muốn ăn bữa cơm chia tay?
Sở Phàm vừa nghĩ vừa rút điện thoại ra xem thì thấy có mấy cuộc gọi nhỡ.
Mà tất cả đều được gọi từ lúc anh đang làm nhiệm vụ ở tòa cao ốc Cùng Kỳ. Lúc ấy vì để ngăn không cho sai sót nào xảy ra nên anh đã để điện thoại ở chế độ máy bay, vì vậy mới không nhận được cuộc gọi của bọn họ.
“Bọn họ nói khoa các anh sẽ tổ chức một bữa tiệc tốt nghiệp long trọng vào đêm trước hôm diễn ra lễ tốt nghiệp, phòng các anh được chọn trúng để biểu diễn tiết mục, nên họ muốn anh tới để cùng bàn bạc xem nên biểu diễn cái gì cho hợp”, thân thể mềm mại của Trần Mộng Dao cứ không ngừng động đậy, như là không quen với việc tiếp xúc quá thân mật với Sở Phàm như vậy.
“Hả? Lại còn phải biểu diễn nữa, đùa à?”
Sở Phàm bật cười, vẻ mặt bất lực.
Nhưng nghĩ lại thì anh lại thấy bình thường, có lẽ vì dạo này anh quá bận rộn tiếp xúc với những chuyện lừa gạt của xã hội mà quên mất bản thân mình vẫn chỉ là một sinh viên năm bốn sắp tốt nghiệp.
Biểu diễn văn nghệ vào đêm trước tốt nghiệp cũng là hợp tình hợp lý, anh ngạc nhiên lại thành ra quá đà.
“Ừ, anh sẽ liên lạc với bọn họ bàn xem sẽ biểu diễn cái gì”, Sở Phàm gật đầu đồng ý.
Thực ra với thân phận là cậu chủ của cao ốc Thiên Môn, nếu bị truyền ra ngoài là đi hát hò nhảy múa cùng bọn thanh niên miệng còn hôi sữa thì sẽ hỏng hết hình tượng.
Nhưng đám Lí Dục và Lâm Khải lại là những người anh em tốt nhất của anh trong bốn năm đại học. Bọn họ đã mời thì Sở Phàm sẽ không bao giờ từ chối.
“Vậy nếu không còn chuyện gì nữa thì em đi trước nhé, chị Tuyết còn ở dưới nhà chờ em xem TV kìa”.
Thấy Sở Phàm đồng ý, Trần Mộng Dao cũng thở phào nhẹ nhõm, cô định đứng ra khỏi cái ôm của Sở Phàm.
Nhưng cô chỉ mới hơi đứng dậy thì đã cảm thấy một sức mạnh khó mà từ chối chạm vào eo, khiến cô lại quay về trong lòng của Sở Phàm.
Cô đang định hỏi tại sao Sở Phàm không cho cô đi, kết quả vừa mới quay đầu thì đôi mồi mềm mại đã bị Sở Phàm chặn lại.
“Ưm…”
Trần Mộng Dao nhắm mắt lại theo bản năng, gương mặt đỏ bừng như hai quả táo chín mọng.
Ánh mặt trời từ cửa sổ phía sau hai người chiếu vào, vừa chiếu đúng lên làn da trắng nõn nà của Trần Mộng Dao. Ánh sáng màu vàng chiếu xuống làn da cô, nhìn rõ cả từng sợi lông tơ mịn màng của người con gái.
Từng giây từng phút cứ thế trôi qua, hai người dần dần ngây ngất.
Bàn tay đặt trên eo của cô gái như vẫn chưa thỏa mãn, bắt đầu nhẹ nhàng sờ lên trên. Chính vào lúc anh đã chạm vào nơi đã trổ mã kia của Trần Mộng Dao thì tiếng của Kiều Tuyết từ bên ngoài truyền tới.
“Sở Phàm, có người tới tìm cậu này, đang chờ cửa ngoài cửa đó!”
Cùng lúc, Kiều Tuyết cũng đẩy cửa đi vào. Khi nhìn thấy cảnh này, cô trở nên sững sờ.