Chương 316: Dạo phố
Sở Phàm nhìn thấy cảnh này từ đẳng xa thì không
khỏi đồ mồ hồi hột thay cho những người này.
Phải biết là Văn Thủy Nhụ cách ly với thế giới bên
ngoài bao nhiêu năm rồi. Cô ta không hiểu xã hội do
luật pháp quân lý là thế nào đâu.
Mấy người đàn ông này vây quanh cô ta như thế,
ánh mắt thì thô bì lại còn nói mấy câu tuy không hiểu
nhưng rõ ràng là rất mất dạy. Một khí làm cô ta tức lên
thì cô ta sẽ giết người đấy.
*Ây ấy ấy, mấy người tránh ra nào, tránh ra hết đi
nào!”
Sỡ Phàm vội vàng lên trước đưa tay đầy đám
người ra và nói: “Đừng chặn đường bạn gái tôi. Các
người làm cái gì thế?”
Đề cứu lấy mạng sống của cái đám vô học này thì
Sở Phàm đành phải hí sinh mình giả làm bạn trai của
Văn Thủy Nhu vậy.
Thế nhưng cái đám vô học này lại chẳng tỉnh ngộ
gì cả.
Sauterborg nắm lấy cổ áo của Sở Phàm, hung hãn
nói: “Ranh con, muốn chĩa mũi vào việc của bố mày à?
Mày mà cũng xứng làm bạn trai của người đẹp đây á,
về mà soi lại gương đi!”
Nói đoạn hắn đầy mạnh Sở Phàm ra.
“Mẹ kiếp, anh bảo tôi về soi lại gương đi đấy à?
Thế sao anh không xem lại cái bản mặt của mình đi?
Cống rãnh mà đòi sóng sánh với đại dương à? Bộ
dạng như vậy thì có gì để đi tán gái? Anh nghĩ mình thì
xứng chắc?”
Nếu nói về khoản cãi nhau thì Sỡ Phàm cũng
chẳng phải vừa, mỡ mồm ra là đã nhắm thẳng vào
nhược điềm của Sauterborg.
Sauterborg mặt đỏ bừng bừng, nắm tay vào định
dạy cho Sở Phàm một bài học. Sở Phàm gầy nhẹ ngón
tay, một luồng khí vô hình rơi xuống chân của một tên
béo ở bền cạnh.
Tên béo đang híp mắt cười xem kịp hay, tiện thể
ngư ông đắc lợi thì đột nhiên đầu gối mềm nhữn và cả
người đồ xuống.
Nắm đấm của Sauterborg vừa vặn đập vào mặt
hắn ta.
“Ái ui, mẹ kiếp mày dám đánh tao à?”
Tên béo trừng mắt, hét lên với Sauterborg.
Tên kia tính tình cũng nóng nảy không kém, chỉ
đang định hỏi anh cười cái gì thể thì có mấy tên côn
đồ nhuộm đầu vàng đầu trắng từ ngoài bước vào.
Bọn họ mặc quần bò, trên mũi còn đeo khuyên.
Đứa nào đứa nấy hung hăng hống hách, trên mặt viết
rõ mấy chữ “bố mày là côn đồ đây”
Những người khách xung quanh thấy họ thì lập tức
bò lại tiền rồi rời khỏi tiệm.
Ông Đồng và bà Đồng cũng trỡ nên hoảng loạn,
khom lưng xuống rồi thấp thỏm không yên đứng đó.
“Lão già, không phải lần trước tôi đã nói rất rõ rồi
ä? Không nộp tiền bảo vệ thì đừng có mà mỡ tiệm ở
đây. Ông có bị điếc đâu, xem ra là không coi lời của
chúng tôi ra gì đúng không?”
Tên côn đồ cầm đầu lấy đũa gắp một miếng ức gà
vừa ăn vừa chau mày nói.
Ông Đồng cưỡi khan, đang định lên tiếng thì bị tên
côn đồ đánh thẳng vào mặt ngã lăn xuống đất.