Chương 311: Lỳ đòn đến đâu
“Đấy không phải là đồng bọn!"
Trần Văn Vũ cười, nói quá lên: “Người ta có câu: kê
địch của kẻ địch chính là bạn, tao với người kia cũng
quen biết chưa lâu, cũng may mà nhờ có phúc của
mày”.
Nghe những lời mỉa mai như thế, Sở Phàm nhíu
mày nói: “Bây giờ tôi đã ở đây rồi, các người định làm
gì?"
Trần Văn Vũ nhếch môi, đùa cợt nói: “Chưa gì đã
muốn lừa tao rồi à? Mày cứ ở đây nghỉ ngơi đi, tao còn
muốn chơi với mày thêm tí nữa".
Nói xong, hắn quay người rời khỏi phòng tra thẩm.
Sở Phàm nhìn theo hướng hắn đi, ánh mắt chợt
sáng lên.
Trong biệt thự tại đỉnh núi Ứng Long, Lý Ý Đức
cũng nghe được tin Sở Phàm bị bắt.
Ông ta hơi nhướn mày, mìm cười nói: “Không ngờ
thẳng ranh con này mới tí tuổi đầu mà đã đắc tội khắp
nơi, chẳng cần mình phải ra tay đã có người đối phó
với nó rồi, đúng là rảnh nợ".
A Long đứng đẳng sau nhếch mép nói: “Cũng chỉ
là thằng nhãi con thích huênh hoang mà thôi, không
đáng để ông Lý tốn sức, ông Lý nên quan tâm tới giao
dịch của chúng ta thì hơn”.
Lý Ý Đức liếc nhìn anh ta rồi gật đầu, đáp: “Cậu
yên tâm, hợp tác với các cậu là chuyện quan trọng
nhất, tôi chưa bao giỡ lơ là chuyện này, còn về cậu
bảo Sở Phàm chỉ là thằng nhãi con thích huênh
hoang, e là... không được đúng lắm đâu”.
“Ông Lý cho rằng hắn không tầm thường?”, A Long
ngờ vực hỏi.
Từ khi tổ chức điều anh ta đi tiếp xúc với Lý Ý Đức,
anh ta luôn ở bên cạnh Lý Ý Đức với thân phận là bảo
vệ, sau một thời gian, anh ta cũng đã hiểu một chút về
con người này.
Muốn có được sự công nhận và khen ngợi từ Lý Ý
Đức, người bình thường không đủ tư cách, không ngờ
tên Sở Phàm này mới tí tuổi ranh mà đã có được sự
khen ngợi từ ông ta, điều này khiến A Long rất ngạc
nhiên.
Lý Ý Đức im lặng một lát rồi nói: “Không tầm
thường đâu, mới tí tuổi đầu mà đã có thể lên nắm
quyền một hãng hàng không lớn của cao ốc Thiên
Môn, hơn nữa lúc đối mặt với tôi, cậu ta không hề tỏ
vẻ sợ sệt, ngay cả trong ánh mắt cũng vô cùng kiên
Tên mặc vest cục tính lúc nãy xắn tay áo lên định
lao vào Sở Phàm thì bị đồng bọn của hắn ngăn lại:
“Lão Triệu, cậu làm gì thế? Không được kích động,
chúng ta tới thẩm tra, cậu mà động tay thì phạm pháp
đấy!"
Nghe vậy tên mặc vest kia mới giả vờ cắn răng
nhẫn nhịn sự phẫn nộ, tên mặc vest còn lại, từ nãy tới
giờ vào vai người tốt lúc bấy giờ mới thờ phào nhẹ
nhõm.
Đang lúc bọn họ định tranh thủ, tiếp tục lừa Sở
Phàm mấy câu thì Sở Phàm cười mỉm, nhà ra hai từ.
“Ngu ngốc!"
Lần này tên mặc vest kia trớn tròn mắt, ngay cả
tên giả vờ làm người tốt kia cũng không thể nào nhẫn
nhịn được nữa!
Hắn sa sầm mặt, nói với hai người áo đen sau lưng:
“Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, hai
người mau cho tên này nếm mùi đau khổ đi, tôi muốn
xem xem hẳn lỳ đòn đến đâu!"