Chương 434: Tò mò
Nói xong, Tôn Thừa đi lên phía trước, giơ tay đánh mạnh về phía Sở Phàm.
Vừa rồi nếu không phải do sơ suất thì anh ta làm sao có thể bị Sở Phàm dẫm đạp trước mặt bao nhiêu người như vậy được?
Cái cảm giác nhục nhã đó khiến anh ta chỉ muốn lột da tróc thịt Sở Phàm luôn thôi!
Nhưng khi thấy Sở Phàm lại có người giúp đỡ thế này, phản xạ đầu tiên của anh ta chính là phải gọi thêm mấy người đến giúp mới được.
Dù sao giờ đang ở thành phố Đông Hoa, chẳng phải là sân nhà của nhà họ Tôn hay sao, anh ta không có lý do gì phải sợ một kẻ thiên hạ đến cả.
Chỉ là điện thoại còn chưa kịp gọi đi đã bị ông già chết tiệt kia làm hỏng, nếu đã như vậy anh ta chỉ còn cách hành động một mình để lấy lại danh dự mới được!
“Bụp!”
Một cái tát giáng xuống, Sở Phàm chậm rãi giơ tay phải lên, và trong tích tắc đã tóm được ngay cánh tay còn lại của Tôn Thừa.
“Xem ra giờ đến cánh tay này anh cũng không cần nữa nhỉ!”
Sở Phàm nhìn liếc Tôn Thừa một cái rồi bắt đầu vặn mạnh.
Lần này Tôn Thừa đã có chuẩn bị trước, phần hông của anh ta gồng lên, cả người xoay theo cái vặn tay khiến cho cú vặn của Sở Phàm thất bại, sau đó anh ta đá một phát về phía ngực Sở Phàm.
Cú đá này anh ta đã vận dụng hết khả năng của mình, người bình thường khó mà đỡ nổi!
Cho dù là người luyện võ như Sở Phàm nếu dính phải cú đá này chắc chắn sẽ bị khó thở, khó là lấy lại sức lực.
Nhưng Sở Phàm sau khi đón nhận cú đá kia, cả người anh không thèm nhúc nhích, sắc mặt anh vẫn thản nhiên như trước, cứ như thể cú đá đó không phải là đá vào người anh vậy.
“Có thế thôi à?”
Sở Phàm cười, nói với giọng có chút khinh thường.
“Sao, sao mày lại không sao?!”
Tôn Thừa đơ người ra, thực lực của anh ta có thể coi là đứng hàng đầu nhà họ Tôn, cứ cho là so với cả thành phố Đông Hải đi, những người có thể đánh lại được anh ta cũng chẳng có mấy ai.
Nhưng tên Sở Phàm này, riêng tuổi tác thôi cũng đã trẻ hơn anh ra rồi, vì sao lại có được một thực lực khủng khiếp như thế, bị ăn một cú đá của anh ta mà không có bất kỳ phản ứng nào, tên này là quái vật à?
“Vậy thì giờ đến lượt tôi ra tay”.
Thấy Tôn Thừa đang ngây người ở đó, ánh mắt Sở Phàm đột nhiên sắc lạnh, rồi tung ra một cú đấm trời giáng.
Tôn Thừa thấy vậy, lập tức lấy cánh tay răn chắc của mình đỡ trước ngực để đỡ cú đấm bất thình lình kia của Sở Phàm.
“Rắc!”
Một âm thanh giòn tan đến tê dại vang lên.
Cánh tay rắn chắc kia của Tôn Thừa đã bị gãy đôi trước cú đấm đó của Sở Phàm, trên chỗ bị gãy thậm chí còn nhìn thấy phần xương trắng có dính ít máu tươi bị lòi ra, khiến người ta không khỏi sợ hãi.
“Á!!”
Tôn Thừa lại một lần nữa hét lên một cách thảm thiết.
Sở Phàm tiếp tục giơ chân đá một phát khiến cả người Tôn Thừa bay luôn ra phía xa rồi lăn xuống thảm cỏ cách đó khoảng mười mét và cuối cùng đập vào tường bao của trang viên, rồi bị tường đổ lên người, không ai biết sống chết thế nào.
Thấy vậy, mấy tên đàn em mà Tôn Thừa đưa đến cũng đều sững sờ tại chỗ.
Bọn họ chỉ là người bình thường, tuy cũng có biết chút đánh đấm nhưng chỉ là loại võ quèn này thì đứng trước người luyện võ đích thực lại chẳng là cái gì cả.
Giờ đây đến một người luyện võ như cậu chủ bọn họ cũng thất bại dưới tay Sở Phàm, vậy thì nếu bọn họ xông lên có khác gì nộp mạng đâu?
Nghĩ vậy, đám đàn em kia không dám ho he gì nữa, ánh mắt căng thẳng sợ hãi lén nhìn Sở Phàm, chỉ sợ bị Sở Phàm tính sổ nốt.
Nhưng Sở Phàm không thèm để ý đến bọn họ, anh đang nhìn về hướng ông già tóc bạc.
Lúc này, ông già nheo mắt cười nhìn Sở Phàm rồi gật đầu khen ngợi: “Hay lắm, không ngờ cậu lại có thể vận dụng được môn Tá lực một cách điêu luyện như vậy”.
“Ông nhìn ra được chiêu thức của cháu?”, Sở Phàm nói với vẻ ngạc nhiên.
Ông già tóc bạc chỉ cười mà không nói gì, rồi chỉ xuống vị trí chân Sở Phàm.
Sở Phàm cúi đầu xuống nhìn mới thấy đám cỏ dưới chân anh không biết từ lúc nào đã bị nứt hết ra thành những đường như mạng nhện, tan hoang hết cả.
Đây chính là dấu vết sau mỗi lần anh dùng Tá lực, vì dù sao đẩy lực của người khác xuống đất nên sẽ tạo lên những dấu vết tàn phá kia cũng là chuyện bình thường.
Xem ra sau này muốn đánh nhau cũng cần phải tính toán vị trí trước, không may đứng ở nơi lát toàn đá cẩm thạch, không cẩn thận khiến cho nền đá cẩm thạch nứt vỡ hết thì sẽ tiếc lắm.
“Xin hỏi ông tên là gì ạ?”
Đối với những người lương thiện, Sở Phàm xưa nay chưa bao giờ thất lễ.
Ông già tóc bạc cười phá lên nói: “Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là tôi muốn kết bạn với cậu”.
Nói xong, ông già nhìn ra phía ông chủ trang viên đang đứng phía sau ông.
Ông chủ trang viên đi lên phía trước một cách cung kính rồi rút chiếc thẻ ngân hàng từ trong túi ra đưa lên trước mặt Sở Phàm: “Cậu thanh niên, đây là số tiền vừa rồi cậu trả giá cho khóm hoa Mạn Đà La, giờ chúng tôi trả lại hết cho cậu”.
“Trả lại hết cho tôi?”
Sở Phàm nheo mắt lại, trong lòng cảm thấy vô cùng thắc mắc.
“Đúng vậy, coi như khóm hoa này tôi tặng cho cậu luôn”.
Ông già thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Sở Phàm nên lên tiếng giải thích.
“Thế này thì không hay lắm đâu ạ”, Sở Phàm do dự một lúc nói: “Khóm hoa này có giá năm trăm triệu mà ông lại trả luôn cho cháu thế này...”
“Ha ha ha!”
Ông già cười ha hả nói: “Cậu nói quá lời rồi, tuy khóm Hoa Mạn Đà La này rất hiếm, và cậu cũng vất vả lắm mới lấy được nó trong tay, nhưng giá năm trăm triệu thì có hơi không đúng lắm, với lại để kết bạn với cậu thì tôi tặng cậu một khóm hoa thì đã sao?”
Nghe thấy vậy, Sở Phàm đột nhiên im lặng không nói gì.
Một lúc sau, anh mới mìm cười nói: “Vậy thì cháu cảm ơn ông ạ”.
Vừa nói, anh vừa đón lấy tấm thẻ trong tay ông chủ trang viên rồi cất lại vào trong túi.
Sau đó anh nhìn sang Giang Mậu, hai người cùng rời khỏi đó.
Ông già tóc bạc và ông chủ trang viên chỉ đứng nhìn tiễn Sở Phàm đi khỏi mà không nói lời níu kéo gì cả, như thể lần này bọn họ xuất hiện là để trả lại Sở Phàm tấm thẻ ngân hàng vậy.
Trên đường về khách sạn, Giang Mậu cuối cùng không kìm được mà hỏi: “Cậu Phàm, có câu này tôi không biết có nên nói hay không”.
“Đi với tôi thì có sao anh cứ nói ra thoải mái, việc gì mà phải kiêng dè thế?”
Sở Phàm nhìn hắn một cái rồi cười nói.
Có hoa Mạn Đà La trong tay có nghĩa là Hàn Nham sẽ được cứu, mối lo lắng trong lòng hắn đã vơi đi một nửa, lúc này tâm trạng cũng thoải mái hơn.
“Cậu Phàm, khóm hoa này vốn dĩ giá của có chắc chỉ khoảng ba mươi triệu, nhưng sau khi đấu giá xong giá trị của nó đã lên tới năm trăm triệu, người ta lại trả lại cậu toàn bộ số tiền một cách nhẹ như không, nhưng cậu lại cứ thế nhận luôn thì có vẻ như không hợp lý lắm nhỉ?”, Giang Mậu đắn đo một lúc rồi thắc mắc nói.
Hắn ra ngoài xã hội sớm hơi Sở Phàm nhiều năm, hắn sợ Sở Phảm không đủ kinh nghiệm xã hội nhất thời ham rẻ cho nên mới hỏi câu này.
Sở Phàm hít một hơi thật sâu nói: “Tôi đương nhiên là biết rồi, món nợ tình cảm trị giá năm trăm triệu thì ít ai dám nhận lắm”.“Nhưng tôi rất tò mò, trước đây tôi chưa từng đến thành phố Đông Hoa, sự ảnh hưởng của trụ sở cao ốc Thiên Môn không thể bằng chi nhánh của Tưởng Tiến được, cho nên lấy lòng tôi còn không bằng đi lấy lòng Tưởng Tiến nữa, nếu không có ý muốn lấy lòng tôi thì sao ông ấy lại tặng miễn phí cho tôi tận năm trăm triệu, anh không thấy lạ à?”