Mục lục
Long Huyết Chiến Thần - Phong Thanh Dương​ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ông nội, ngay cả Vũ đế kia cũng không đánh lại người, người thật là lợi hại!” Thiếu niên áo xám đi theo sau lưng Long Sơn sắc mặt lạnh lùng, trong mắt tràn đầy thần sắc sùng bái, Long Sơn bây giờ đã lợi hại thế này rồi, chờ hắn khôi phục lại thực lực Địa Vũ cảnh ngũ trọng, vậy còn cao hơn nữa!

“Làm phiền Long Thần tiểu hữu mang ta rời khỏi Cửu U Tang Hồn, nếu không chúng ta ở lại Cửu U Tang Hồn chỉ còn lại một cỗ thi thể mà thôi.” Long Sơn nhìn Long Thần nói.

Ba người cùng nhìn Long Thần bằng ánh mắt cảm kích.

Long Thần cười đạm nhạt, nói: “Ta và đại tỷ tình như thủ túc, những việc này hẳn là nên làm, không đáng nhắc tới.”

Từ trung tâm Vũ Đế thành đều được bố trí bốn cửa ra bên ngoài Vũ Đế thành, động tĩnh lớn như vậy, lúc này toàn bộ người ở Vũ Đế thành đều ra khỏi chỗ ở. Trong đó bao gồm rất rất nhiều người ngoại thành Vũ Đế thành.

Trong mấy chục năm qua, lần đầu tiên bốn người Long Thần có thể nghênh ngang rời khỏi Vũ Đế thành như vậy.

Cứu Long Nguyệt là nhiệm vụ căn bản không thể hoàn thành, mà Long Thần đã hoàn thành nó. Nói vậy mấy người còn lại trong chiến tộc, còn có Khương Vô Nhai ở Cổ Ma vực, hiện tại đoán chừng đã tuyệt vọng rồi.

Long Thần và Long Nguyệt liếc mắt nhìn nhau một cái, bọn họ đã quyết định sau khi rời khổi Vũ Đế thành, trước hết là phải đi đâu.

Đột nhiên, trong đám người ngoài Vũ Đế thành Long Thần thấy một thân ảnh quen thuộc, thân ảnh này lẳng lặng đứng đó, đã từng được Long Thần ghi tạc vào trong đầu.

“Ta tưởng chừng đã quên mất Lam Ma Viêm, Lam MA Viêm, đây là ngươi tự mình đưa tới cửa.”

Bên dưới Long Thần, một nữ tử đang dùng ánh mắt sợ hãi nhìn bốn người bọ họ, chính là nữ nhân của Triệ Đan Trần mà Long Thần gặp phải trong Vũ Thương minh. Nàng đoạt đi Lam Ma Viêm của Tiểu Lang, mặc dù bây giờ Lam Ma Viên đã trở nên vô dụng với Tiểu Lang, nhưng tính tình nữ nhân này điêu ngoa tàn nhẫn, là người không tốt lành gì, lúc đó nếu không phải Long Thần khôn khéo, chỉ sợ nàng xui khiến Triệu Đan Trần giết chết Long Thần.

“Ba vị, chờ ta một lát.”

Long Thần nói xong, vụt một tiếng, vọt xuống dưới, bọn họ muốn rời đi, ai cũng không ngờ Long Thần lúc này lại có động tác, cho nên một tiếng động xôn xao rất lớn được tạo nên.

Long Thần dùng tốc độ thật nhanh, trong nháy mắt hắn đến trên phủ đệ không trung kia, dừng lại trước mặt nàng kia mười thước. Nhìn thấy Long Thần nhìn mình, sắc mặt nàng trong nháy mắt liền biến đổi.

“Đưa Lam Ma Viêm cho ta, bằng không ta lấy mạng của ngươi.” Khóe miệng Long Thần gợi lên nụ cười nhàn nhạt.

“A...” Nữ tử sợ hãi lui lại mấy bước, ngay từ đầu nàng không biết chuyện gì xảy ra, đến khi ánh mắt Long Thần từ tử trở nên lạnh như băng nàng mới vội vàng móc từ trong lồng ngực ra một cái túi càn khôn, run rẩy ném về phía Long Thần.

Nàng nghi hoặc sao Long Thần biết nàng có Lam Ma Viêm.

“Triệu Đan Trần không có ở đây sao?” Long Thần lấy túi càn khôn, xác nhận trong đó có Lam Ma Viêm liền đến gần nữ tử lia, lạnh giọng hỏi.

Long Thần đến gần khiến cho nữ tử kia càng thêm sợ, nàng sợ nhất là lão nhân thần bí kia, Long Thần hiển nhiên là hậu bối của lão nhân đó, nàng là công chúa của một tiểu thế lực, nào dám trêu chọc Long Thần.

“Hắn... hắn đi Cổ Ma vực cưới vợ rồi...” Nữ nhân nghiến răng nghiến lợi, run run nói.

“Đã đi bao lâu rồi?” Long Thần hỏi.

“Năm ngày rồi...” Nữ nhân run run nói.

“Rất tốt.” Long Thần cười một tiếng, trực tiếp tán một cái đánh nữ nhân này bay ra ngoài, nứ nhân đụng vào một đại viện, cũng không biết làm sụp đổ mấy bức tường.

Long Thần không quản sinh tử của nàng, trực tiếp bay lên bầu trời, đi tới bên cạnh đám người Long Sơn nói: “Có thể đi rồi.”

Hành vi của Long Thần với người ở bên dưới dĩ nhiên ba người bọn họ thấy được. Đây chỉ là một khúc nhạc đệm nho nhỏ mà thôi, bọn họ cũng không hỏi nhiều.

Long Thần công khai động thủ với đám người Vũ Minh ngay trong Vũ Đế thành nhưng người Vũ Minh vẫn không chút nhúc nhích bởi vì mệnh lệnh Vũ Đế còn chưa ban hành, người Vũ Minh chỉ có căm phẫn mà nhìn.

Đợi đến khi bốn người Long Thần biến mất hoàn toàn, Triệu Vô Cực sắc mặt lạnh nhạt mới hỏi thăm Tiêu Lâm bên cạnh: “Thiếu niên vừa mới ra tay kia chính là một người mới nổi danh gần đây, là người giết chết tên phế vật Dương Ngưng Phong – Long Thần sao?”

“Đúng là hắn. Hắn lúc trước giả mạo Bách Chiến vũ vương, ngay cả ta cũng không nhận ra, cho đến khi vào Cửu U Tang Hồn cứu bọn họ ra noài. Ta kỳ quái chính là Long Thần đây làm sao biết được phương pháp ra khỏi Cửu U Tang Hồn?” Khuôn mặt Tiêu Lâm đầy vẻ nghi hoặc.

“Ngay cả việc trong Cửu U Tang Hồn còn có Long Sơn hắn cũng biết, chỉ sợ thiếu niên này biết không ít bí mật của Vũ Minh, người này so với một Long Thần khác còn có sức uy hiếp lớn hơn, cần nhanh chóng loại trừ...” Triệu Vô Cực lắc đầu nói.

“Bệ hạ, cứ như vậy thả bọn họ đi sao? Bọn họ động thủ với người Vũ Minh ngay trước mặt ngươi, ta thật sự tức giận, thế nhưng...” Đúng lúc này một Vũ thành lâu năm đứng bên cạnh nói.

Triệu Vô Cực trầm tư một hồi, nói: “Binh tới tướng đỡ, nước tới đất chặn, cũng chỉ là một lão già thôi, đừng để ý làm gì. Hắn có lợi hại thì cũng còn sống được bao lâu nữa. Thần Vũ thánh triều vĩnh viễn là thiên hạ của Vũ Minh chúng ta, ngươi cứ chờ mà xem...”

Trên mặt triệu Vô Cực không có chút lo lắng nào, hắn trực tiếp vào trong Vũ Đế cung.

Mặc dù tỷ thí lúc này hắn hơi kém một bậc.

Mọi người hai mặt nhìn nhau.

Chỉ có Tiêu Lâm thần sắc kiên định.

“Tiêu Vũ hoàng, bệ hạ nói hết thảy không lo?” Một Vũ thánh trong đó lo lắng hỏi.

Tiêu Lâm gật đầu nói: “Bệ hạ cho tới bây giờ đều không nói sai, các gươi đại khái đừng có lo, có hắn ở đây, Long gia gì đó tính là gì chứ!” Nói xong Tiêu Lâm lập tức đi xử lí chuyện khác.

Phong ba Vũ Đế thành do thám tử thế lực khắp nơi nhanh chóng truyền khắp Thần Vũ thánh triều.

Sau khi rời khổi Vũ Đế thành, bốn người dừng lại trong một tòa sơn mạch, thương lượng đường đi nước bước tiếp theo.

Long Sơn vừa mới đi ra ngoài cho nên còn có một số việc cần Long Nguyệt an bài, Long Nguyệt và Long Thần lúc này liếc nhau một cái, Long Nguyệt liền nói: “Ông nội, chúng ta có một huynh đệ, nữ nhi của hắn bị ép buộc gả cho đồ đệ Triệu Vô Cực, chúng ta đã trì hoãn không ít thời gian, chúng ta trước hết giải quyết xong chuyện này, lại đi Chiên stoocj phương bắc, lấy nơi đó làm đại bản doanh của chúng ta, thế nào?”

Long Sơn cười nói: “Ta đã già rồi, nơi này là thiên hạ của tuổi trẻ các ngươi, chuyện gì đó ngươi tự quyết định, ta cái lão già khọm này ngoài hưởng thụ ra chỉ có thể ở thời khắc mấu chốt giúp các ngươi ngăn chặn cường giả đối phương. Những ngoan thợi tại Vũ Đế thành lúc nãy cũng chỉ là giúp các ngươi hạ bệ mà thôi.”

Ý của hắn rất rõ ràng, vừa mới được tự do, niên kỷ cũng đã lớn. Hết thảy vẫn phải để đám người Long Nguyệt đi hoàn thành. Hắn chỉ phụ trách đối phó Vũ đế.

“Làm sao được? Ông nội, lúc nãy ngươi một quyền chấn lui Triệu Vô Cực.” Thiếu niên áo xám hưng phấn nói.

Lời của hắn vừa chấm dứt, trên mặt Long Sơn là một trận cười khổ, ngay sau đó, khóe miệng của hắn tràn ra nhiều vết máu. Thấy vết máu kia, ngay cả Long Thần cũng ngơ ngẩn.

“Các ngươi thấy chưa? Tiểu tử Triệu Vô Cực tu vi bất phàm, tại Địa Vũ cảnh tứ trọng đoán chừng cũng rất ít đối thủ, thương thế của ta còn chưa khôi phục hoàn toàn, thật sự tử chiến, khẳng định không phải là đối thủ của hắn.” Gương mặt Long Sơn tràn đầy khổ sở.

Thiếu niên áo xám ngẩn ngơ.

Long Thần vốn cho rằng Long Sơn mạnh mẽ hơn, không ngờ Vũ đế luôn ẩn nhẫn thần bí mới càng kinh khủng hơn, tuổi trẻ chính là lực lượng, trạng thái lúc này của Long Sơn, trên thực tế cũng không phải đối thủ của Vũ đế.

Long Nguyệt ở một bên liền nói: “Đã như vậy chúng ta trước hết nghỉ ngơi hồi phục lấy lại sức, để ông nọi dưỡng thương thật tốt.”

Long Sơn gật đầu nói: “Đối với ta, khôi phục mới là trọng yếu nhất, thế nhưng các ngươi còn có huynh đệ muốn giúp đỡ, ta trước hết đi cùng các ngươi, năm đó ta với Chiến tộc quan hệ cũng rất tốt, không ngờ tônn tử của ta bây giừo lại đi cùng với Chiến tộc, đúng là thiên ý mà.”

Đám người Long Thần quyết định trước hết giửi quyết xong chuyện Cổ Ma vực sau đó trở về Chiến tộc.

Mục tiêu quan trọng nhất của Long Thần là Cổ Phần lệnh, chuyện khác nữa là hai đại đế ấn đang còn nằm trên người Vũ đế. Điều này nói rõ bất luận làm thế nào cũng phải đối chọi với Vũ đế, đi theo đội ngũ Long Nguyệt là lựa chọn chính xác nhất.

Huống chi hiện tại hắn đang sợ Liễu y Y xảy ra chuyện gì đó.

“Triệu Đan Trần đi đã năm ngày, nói vậy sắp tới Cổ Ma vực rồi, chúng ta cũng mau chóng chạy qua đó, lỡ Khương Vô Nhai không nhịn được mà động thủ, hắn không phải đối thủ của Khương Vô Tà và Triệu Đan Trần, sợ rằng sẽ xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn. Chúng ta nhanh nhanh đi.” Trên khuôn mặt Long Nguyệt hiện lên vẻ lo lắng.

Khương Vô Nhai theo đuổi nàng nhiều năm như vậy, nói thật, nàng đã chấp nhận nam nhân này rồi. Chẳng qua chuyện thê nhi của Khương Vô Nhai vẫn làm cho nội tâm của nàng khó mà quên được. Hiện tại Khương Vô Nhai đi Cổ Ma vực cứu nữ nhi của hắn, trong lòng Long Nguyệt rất là quấn quýt.

Nàng cảm giác như mình đứng ở vị trí phá hư hạnh phúc của người khác, cho nên trong lòng hơi có chút đau lòng.

“Đại tỷ chớ suy nghĩ nhiều quá!” Long Thần hiểu tâm tư của nàng, trên đường đi nhắc nhở một câu.

Mặc kệ thế nào, thời gian cấp bách, lên đường mới quan trọng hơn.

Bên ngoài Cổ Ma vực, Hoàng Vũ thành.

Hoàng Vũ thành chính là thành thị thứ nhất sau khi Long Thần tới Thần Vũ thánh tiệu, tại chính nơi này giết chết nhi tử của Ma hoàng Khương Vô Tà, Long Thần mới bị Ma hoàng đuổi giết, cuối cùng được mấy vị Long tộc cứu ra, mới phát sinh nhiều chuyện như vậy.

Mà bây giừo Khương Vô Nhai và Kiếm Trần cũng vừa mới tới cư ngụ ở trong Hoàng Vũ thành, trên cổng thành, bọn họ nhìn về hướng Cổ Ma vực, chân mày sâu sâu nhíu lại.

Cổ Ma vực vẫn là một mảnh hoang vu.

“Triệu Đan Trần đi Cổ Ma vực, đoán chừng một ngày sau đội ngũ của hắn sẽ nghênh đón Y Y đi ra.” Khương Vô Nhai sắc mặt có chút tái nhợt, những ngày qua hắn lẫn vào trong Cổ Ma vực không biết bao nhiêu lần nhưng đều bị Khương Vô Tà đánh bay ra ngoài. Nếu không phải hắn cơ trí sợ rằng ca ca Khương Vô Tà của hắn thật sự hạ sát thủ.

“Nhị ca, đến lúc đó có hai người Khương Vô Tà và Triệu Đan Trần ở chung, chúng ta càng không có cơ hội.” Ánh mắt Kiếm Trần thoáng như mũi kiếm nhìn về hướng Cổ Ma vực.

“Nói là nói như thế, nhưng mà có đôi khi không thể lùi bước, cho dù chết cũng không thể để nàng chịu khổ sở, phụ thân như ta đây vốn đã không tốt, nợ nàng rất nhiều chuyện... đến bây giờ ta chỉ còn cái mạng này có thể vì nàng liều chết một lần, thắng bại cũng chỉ nghe theo mệnh trời mà thôi.” Khương Vô Nhai ánh mắt thâm thúy, thậm chí loáng thoáng xuất hiện nước mắt.

“Không phải ngươi chỉ còn lại một cái mạng, còn đám huynh đệ tỷ muội đồng sinh cộng tử chúng ta nữa đây này.” Kiếm Trần nhắc nhở.

Khương Vô Nhai ngẩn ra.

Quả thật, còn có một đám huynh đệ tỷ muội.

Kiếm Trần lần này cố ý đi theo mình, Khương Vô Nhai không chỉ một lần khuyên hắn trở về, nhưng cuối cùng đều không có kết quả cho nên Khương Vô Nhai cũng không nhiều lời nữa.

Hai người trầm mặc một hồi, Kiếm Trần nói: “Thất đệ sau khi đi Vũ Đế thành rồi thì không còn tin tức, ta sợ rằng...”

“Sợ cái gì?” Khương Vô Nhai nói.

“Chỉ sợ hắn và đại tỷ hiện tại vẫn còn ở trong Cửu U Tang Hồn không ra được.” Kiếm Trần nói thẳng.

Ánh mắt Khương Vô Nhai liền híp lại.

Kiếm Trần nói không sai, thật ra hắn cũng nghĩ như thế, chẳng qua hắn không nói ra mà thôi.

“Thất đệ còn trẻ nhưng thiên phú tung hoành, thật sự đáng tiếc. Nguyệt nhi, nếu nàng chết ở trong đó, ta cứu Y Y ra ngoài, an bài nàng tốt, ta liền đi theo nàng vào Cửu U Tang Hồn.” Khương Vô Nhai quyết định nói.

“Nhị ca, có mấy lời này, ta không biết có nên nói hay không.” Bỗng, Kiếm Trần lên tiếng.

“Cái gì?” Khương Vô Nhai hỏi.

Kiếm Trần trầm mặc một hồi, nói: “Ta cảm thấy nam nhân cái tối trọng yếu là gánh lấy trách nhiệm của mình, ngươi đi theo đại tỷ đã quá lâu rồi, ngươi vẫn thích trải qua cuộc sống như vậy, cũng rất ít suy nghĩ ngaoif đại tỷ, trừ mấy người chúng ta ra, những chuyện khác... Chúng ta đã không còn nhỏ nữa, truy tìm thứ thuộc về mình như vậy, đến cái tuổi này rồi, hẳn là bỏ qua, rồi lại...”

“Nói gì nữa đi...” Khương Vô Nhai nhếch miệng, trên mặt lộ nụ cười khổ.

Kiếm Trần suy nghĩ một chút, vẫn là nói thẳng: “Nguwoi đã từng suy nghĩ cho cảm nhận của đại tỷ không? Ta nghĩ nàng sở dĩ chậm chạp đáp ứng ngươi chẳng qua là không muốn mình đi đoạt hạnh phúc của một nữ nhân khác. Có người cần ngươi hơn nàng đó.”

Khương Vô Nhai trầm mặc một hồi lâu.


“Có lẽ đã không còn sớm nữa, thật sự phải bỏ qua sao? Đi gánh chọi trách nhiệm của mình?” Khương Vô Nhai sợ run, nói ra những lời này.


Hắn đang nhớ lại Thanh Li vương và Liễu Y Y.


Trong những năm hắn ở bên ngoài, một đôi mẫu tử, rốt cuộc là trải qua cuộc sống thế nào đây?


Cô bé tên là Liễu Y Y kia, trên người nàng chảy xuôi dòng máu của mình, nàng rốt cuộc làm thế nào để trưởng thành?


Nghĩ tới thiếu nữ lúc trước khóc lóc trước mặt mình, trong lòng Khương Vô Nhai không khỏi cảm thấy đau xót, hắn nắm chặt quả đấm, cắn răng, sau đó buông lỏng quả đấm.


Khi mà ngẩng đầu lần nữa, trong mắt hắn tràn đẩy kiên định.


“Tam đệ, ta nghĩ thông suốt rồi. Lần này ta sẽ dùng mạng của mình, vì nàng chống lại lần nữa. Nàng là nữ nhi của ta, ai cũng không thể ngăn cản ta làm cho nàng sống hạnh phúc!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK