Mục lục
Long Huyết Chiến Thần - Phong Thanh Dương​ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Hai người này chân khí dĩ nhiên không thua kém ta nhiều lắm, chỉ có điều xuất đao tàn nhẫn hẳn là đã giết không ít người. Bọn họ đáng sợ hơn con lừa Trần Lục gấp trăm lần, ta phải dốc toàn lực đối phó mới được.”

"Hai người này động tác phối hợp ăn ý hẳn là am hiểu liên thủ chiến đấu. Ta trước tiên đánh bại một người mới có hi vọng chiến thắng."

Ở trong bóng tối mờ mờ, ánh mắt Long Thần lóe lên hàn quang, thân thể linh hoạt lăn một vòng vào trong góc. Tạm thời phá giải tình thế đồng thời đối mặt hai người, hai Hắc y nhân một trước một sau vung đao đánh tới.

"Cuồng Phong loạn đao."

Một người tới trước không hề do dự, cánh tay hắn vận lực thi triển đao thức mạnh nhất.

Thấy hai Hắc y nhân đã tách ra, Long Thần cắn chặt răng vận khởi toàn bộ chân khí, không lùi mà tiến lao tới đối phương.

"Vẫn Tinh quyền."

Trong gian phòng chớp lóe một đạo Tinh quang, ánh mắt Hắc y nhân co rụt lại lập tức cảm giác được một cỗ khí kình cường đại chấn vỡ đao thức, sau đó một quyền đánh thẳng vào người hắn.

“Bốp!”

Hắc y nhân há miệng phun ra một ngụm máu tươi ướt đẫm vạt áo trước ngực.

Long Thần phóng tới trước, trong nháy mắt cầm lấy đao rồi trở ngược mũi đao đâm xuyên tim đối phương.

“Phụt!”

Trong lúc nhất thời một vòi máu tanh nồng bắn ra nhuộm đỏ toàn thân hắn.

Một màn lúc nãy nhìn như đơn giản nhưng bao hàm biến hóa cực nhanh. Tốc độ hai người giao thủ chỉ trong nháy mắt, Long Thần sử dụng chân khí Vẫn Tinh quyền làm lóe mắt đối phương chiếm được tiên cơ. Hơn nữa, Vẫn Tinh quyền là Hoàng giai trung đẳng chiến kỹ, uy lực mạnh nhất trong các loại chiến kỹ cùng cấp. Vì thế hắn mới có thể thuận lợi đánh trọng thương rồi giết chết Hắc y nhân.

Gã Hắc y nhân còn lại nhìn thấy đồng bạn đã chết, ánh mắt nhìn Long Thần tràn đầy khiếp sợ. Hắn không dám do dự chút nào, vội vàng tung người lao ra ngoài cửa sổ.

Long Thần đang muốn đuổi theo ép hỏi người muốn ám sát mình. Nhưng mà lúc này cửa phòng bị kình khí đánh vỡ tan, Dương Chiến hiện ra ở trước cửa, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc khi thấy căn phòng dính đầy máu tươi, còn có một thi thể nằm gục dưới sàn.

"Súc sinh, ngươi đúng là không biết tốt xấu, chỉ có chút khả năng đã dám giết người tại Húc Nhật tửu lâu. Chẳng lẽ ngươi không biết ta và lão bản nơi này là bạn tốt sao?"

Long Thần không để ý tới hắn, xoay người lại cởi dây trói cho tiểu Hoàng, bình tĩnh nói:

"Tiểu Hoàng, ngươi trước tiên rời khỏi nơi này. Sự tình khác để ta lo!"

Hai tên sát thủ một chết một trốn. Tiểu Hoàng khiếp sợ nhìn Long Thần, ngay sau đó lại thấy ánh mắt Dương Chiến bất thiện khiến hắn e ngại trong lòng. Mặc dù lo lắng Long Thần an nguy, nhưng hắn biết rõ mình lưu lại đây không có tác dụng gì. Thế là hắn vội vàng chạy xuống lầu đi tìm cứu tinh.

Long Thần bỏ qua sự hiện diện của Dương Chiến làm cho hắn tức giận chí cực.

Phía sau Dương Chiến là một gã mập mạp nhìn thấy cảnh tượng tanh máu ở trong phòng liền sợ hãi sắc mặt trắng bệch, lắp bắp nói:

"Vị thiếu gia này thật là quá đáng, ngươi làm như thế có khác gì đánh đuổi khách nhân của ta. Sau này ta làm ăn thế nào đây?"

Hai người một xướng một họa, thuần túy là không muốn Long Thần sống khá giả. Hiện tại Long Thần mới vừa giết người chính là trong lòng tràn đầy sát khí, ánh mắt hắn liếc qua lập tức hù dọa Khánh lão bản lùi lại mấy bước.

Vào lúc này, hắn không muốn xung đột với Dương Chiến. Bởi vì thực lực Dương Chiến là Long Mạch cảnh đệ tứ trọng, nắm giữ không ít chiến kỹ cao cấp. Ít nhất hắn còn phải tu luyện một đoạn thời gian nữa mới có thể chống lại người này.

Mặc dù Long Thần nhượng bộ lui bước, nhưng Dương Chiến vẫn không chịu buông tha.

Hắn không vừa mắt Long Thần từ lâu rồi, trước kia sỉ nhục đã quen. Bây giờ chứng kiến người này có chút thực lực đã bắt đầu vênh váo, nhất là hắn còn nhớ mối hận lần trước Long Thần đả thương Trần Lục.

"Lần trước ngươi đả thương Trần Lục, ta đã bỏ qua cho ngươi. Hôm nay ngươi làm bại hoại danh tiếng Dương gia, ta sẽ giáo huấn ngươi tránh cho sau này ra đường làm xằng làm bậy."

Vừa nói dứt lời, hắn tiến lên mấy bước, khí thế cường đại ép tới Long Thần.

"Tên này rất mạnh!"

Long Mạch cảnh đệ tứ trọng ép xuống khiến cho Long Thần ngộp thở. Ánh mắt Dương Chiến lóe lên hung quang xuất hiện một tia sát khí.

Long Thần lùi lại một bước, đao trong tay vẫn đang nhỏ máu tươi xuống đất. Trong lúc nhất thời song phương bộc phát khí thế đối chọi gay gắt.

Dương Chiến thấy Long Thần không chịu thua kém, trong lòng càng thêm tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói:

"Rất tốt, tiểu tạp chủng nhà ngươi lại dám giằng co với ta. Ngày hôm nay nếu ngươi không chịu quỳ xuống van xin đừng hòng toàn mạng đi ra ngoài."

Long Thần không nói lời nào, chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn.

Hắn biết mình đánh không lại đối phương, nhưng cũng không thể thúc thủ chịu trói. Nếu như Dương Chiến làm quá ác, cho dù phải liều mạng, hắn cũng sẽ khiến cho đối phương trả giá thật nhiều.

Mắt thấy hai người muốn động thủ, Khánh lão bản vội vàng lùi lại phía sau. Thiếu nữ lúc nãy đi cùng Dương Chiến từ dưới lầu đi lên, vừa thấy tình hình trong gian phòng, sắc mặt nàng lập tức trắng bệch, thân thể choáng váng chực ngã.

"Chiến ca ca, ta sợ lắm! Chúng ta rời khỏi nơi này được không?"

Dương Chiến thu hồi khí tức, quay đầu lại nhìn nàng. Sau đó hắn mới lạnh nhạt nói với Long Thần:

"Cũng được, hôm nay cho ngươi sống thêm một ngày. Ngươi chờ đó cho ta!"

Nói xong câu đó, hắn đỡ lấy nữ tử rời đi.

Long Thần thở phào nhẹ nhõm, ném thanh đao xuống đất.

"Dương Chiến, chúng ta xem như có thù kết oán rồi. Ta sắp đột phá Long Mạch cảnh đệ tam trọng, đợi ta thăng cấp sẽ cho ngươi biết chữ chết viết như thế nào!"

Sau lần ám sát này làm hắn có thêm không ít phiền toái, kẻ chủ mưu cũng chưa lộ diện. Hết thảy mọi thứ vẫn còn mờ mịt, vì thế Long Thần quyết định mau chóng rời khỏi chốn thị phi này.

Hắn chạy xuống lầu đã thấy tiểu Hoàng lo lắng chờ đợi ở dưới.

Tiểu Hoàng vừa thấy hắn vội vàng chạy tới nói:

"Thần thiếu gia, lúc nãy ta chạy xuống có một thiếu niên nhờ ta giao cái này cho ngươi. Hắn nói rất thưởng thức ngươi, chỉ là hắn có việc nên đi trước."

Long Thần hơi ngạc nhiên, nhớ tới thiếu niên tuấn mỹ lúc nãy uyển chuyển lại cảm thấy buồn cười. Hồi lâu sau, hắn đưa tay nhận lấy một bản bí tịch từ tiểu Hoàng, trên bìa ghi rõ bốn chữ Tinh Thần chiến thể thật to.

"Thiếu niên kia nói vật này tương xứng với Vẫn Tinh quyền, hôm nay thấy ngươi có lòng nghĩa hiệp cứu đứa nhỏ kia mới nhận định ngươi là người tốt. Vật này xem như quà tặng của hắn."

Long Thần khẽ gật đầu, ánh mắt đọc lướt qua bí tịch Tinh Thần chiến thể.

"Dĩ nhiên là một quyển Hoàng giai trung đẳng chiến kỹ."

"Ta chỉ là cứu một đứa bé con, tên tiểu tử này lại đưa ta Tinh Thần chiến thể, xem ra người này lai lịch không tầm thường. Có lẽ hắn không phải là người Bạch Dương trấn, mà đến từ thế lực lớn địa phương khác."


"Cũng tốt, ngày hôm nay gặp nhau chính là có duyên. Ta đang cần gấp thứ này, trong tương lai nếu như gặp lại sẽ tìm cách báo ân là được."


Long Thần mỉm cười vui vẻ, đuổi tiểu Hoàng về nhà mới chậm rãi trở lại Dương gia.


"Hấp thu lực lượng tinh thần, dung nhập vào trong da thịt xương cốt. Ngày đêm rèn luyện, kiên trì bền bỉ sẽ thành tựu Tinh Thần chiến thể. Trong lúc di chuyển cát bay đá chạy, tùy ý một quyền cũng có thể tan kim phá thạch."


(Tinh thần ở đây nghĩa là ngôi sao.)


"Tinh Thần chiến thể là một môn pháp quyết luyện thể, trân quý hơn bí tịch công kích rất nhiều."


"Tinh Thần chiến thể tổng cộng hai tầng, phân biệt là tiểu thành và đại thành. Mặc dù khẩu quyết tối tăm khó hiểu nhưng không thể làm khó được ta, tối nay trời đêm sáng rỡ ta sẽ bắt đầu tu luyện Tinh Thần chiến thể. Một khi thành công hẳn là không cần e ngại Dương Chiến nữa!”


Đối với Long Thần, pháp môn Tinh Thần chiến thể tương đối dễ dàng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK